Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 698

Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:19:02
Lượt xem: 47

Thông phán Giang Châu là học sinh của Văn thượng thư, nếu đúng như lời Bình Vu nói, hắn là khách quý của Ôn thủ phú, như vậy hắn không thể không biết những chuyện dơ bẩn mà Ôn thủ phú làm.

Khi nói lên hai chữ “khách quý” này, ánh mắt của Bình Vu rõ ràng lộ ra châm chọc.

Khách quý này không phải là khách quý.

Đầu óc của Nhạc Thù có chút ngốc, bất lực mà nhìn về phía Lục Kiến Vi và Bùi Tri.

“Nhưng Văn thượng thư không phải là một thanh quan chí công vô tư sao?”

Lục Kiến Vi: “Chỉ dựa vào lời nói của một mình Bình Vu, chúng ta không thể kết luận thông phán Giang Châu rốt cuộc thế nào.”

“Ta đi điều tra.” Bùi Tri nói.

“Chàng bệnh nặng mới khỏi, không nên vất vả.” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Huyền Kính Tư không có người khác?”

Bùi Tri lập tức sửa miệng: “Ta kêu người điều tra.”

“Tiểu Lương, chuồng ngựa lại bẩn rồi ngươi đi dọn dẹp một chút.” Lục Kiến Vi đuổi Lương Thượng Quân, lại phân công nhiệm vụ cho các tiểu nhị khác, trong phòng chỉ còn lại nàng và Bùi Tri.

“Chàng biết thân phận của Lương Thượng Quân.” Nàng chắc chắn nói.

Không có người ngoài ở đây, sắc mặt của Bùi Tri rõ ràng thả lỏng một chút, đôi mắt cũng sáng hơn vừa nãy vài phần.

“Hắn vốn họ Văn.”

“Nếu Văn thượng thư chí công vô tư, lại làm sao có tiền đặc chế vũ khí độc đáo như vậy cho hắn?”

“Vũ khí là di vật của mẫu thân hắn.”

Lục Kiến Vi hiểu rõ, như vậy thì dễ hiểu.

Nàng bưng chén trà lên nhấp một ngụm dịu cổ họng, không chút để ý nói: “Chàng cảm thấy vị Văn thượng thư này là người thế nào?”

Ánh mắt Bùi Tri lướt qua mặt của nàng dời đến khóe môi, nước trà vừa mới thấm ướt càng thêm vài phần ánh sáng.

“Ta phụ trách chuyện của giang hồ, không có quyền giám sát các quan viên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-698.html.]

Lục Kiến Vi hiểu ý: “Chỉ là không có quyền, chứ không phải là làm không được.”

“Vi Vi, mặc dù hắn là Hình Bộ thượng thư, cũng rất khó có cơ hội tiếp xúc đến ghi chép của hoàng thất tiền triều.” Hắn ngay sau đó lại nói: “Lúc trước Tống Nhàn c.h.ế.t trong lao, ta tìm được một ít manh mối đúng thật là chỉ về phía hắn, chỉ là cũng không có bằng chứng thực tế.”

“Sau đó chàng cũng điều tra vị Văn thượng thư này.” Lục Kiến Vi chống cằm cười khẽ: “Ta đoán, hắn nhất định làm chàng chấn động.”

“Đúng thật là làm ta kinh ngạc.”

Lục Kiến Vi đang chờ ăn dưa, kết quả hắn đáp một câu thì cũng không có nói tiếp, chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt một khắc cũng chưa từng dời đi.

Ôn thủ phú xưa nay cẩn thận chu đáo, sẽ không có ánh mắt như vậy.

Lục Kiến Vi xoay chuyển ý nghĩ, hiểu rõ.

Gan lớn a.

Nàng thoải mái hào phóng mặc cho hắn xem, thậm chí chế nhạo một câu: “Thời gian không đợi người, Bùi chỉ huy sứ không đi kêu người điều tra án?”

“A Nại sẽ đi xử lý.” Vành tai của Bùi Tri dần dần đỏ lên, ánh mắt lại lưu luyến: “Vi Vi, ta muốn…”

“Muốn cái gì?”

Bùi Tri đột nhiên bắt lấy ống tay áo của nàng, vải mềm như tơ lụa sờ vào mát lạnh, màu xanh như tuyết, cực kỳ xứng với cổ tay trắng nõn.

Trong lòng nóng lên lớn gan mà được một tấc lại muốn tiến một thước, cách ống tay áo nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng.

Da thịt ấm áp xuyên thấu qua ống tay áo truyền vào lòng bàn tay, trong lòng dường như có một ngọn lửa càng cháy càng lớn.

Lục Kiến Vi không nhúc nhích.

Nàng bình tĩnh dựa vào ghế, trong mắt hiện lên vài tia ý cười, cảm nhận được một mùi thuốc nhàn nhạt chậm rãi tới gần.

Mấy ngày nay đều uống thuốc, trên người hắn lây dính một chút mùi thuốc cũng không khó nghe, ngược lại thoải mái trong vắt, rất khiến người thích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chính là rất giống rùa đen vụng về luôn cẩn thận thăm dò, chờ đến có chút lâu.

“Trà cũng nguội rồi.” Lục Kiến Vi đứng dậy vung tay lên, sáu cánh cửa lớn của thính đường đột nhiên đóng cửa.

Nàng xoay ghế dựa của Bùi Tri bao vây hắn ở bên cạnh bàn, một tay chống mép bàn một tay nâng mặt hắn lên.

Loading...