Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 697
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:19:00
Lượt xem: 65
Lục chưởng quầy làm việc cũng quá nhanh nhẹn dứt khoát, nói g.i.ế.c liền giết.
Vẻ mặt của Bình Vu đau khổ, nhìn chăm chú vào xác c.h.ế.t của Lam Linh, ánh sáng trong mắt dần dần tắt.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ta muốn mang nàng đi, có thể chứ?”
Lục Kiến Vi: “Tùy ngươi.”
“Cảm tạ.”
Bình Vu bước lên vài bước, không chê Lam Linh dính đầy bùn đất, hai tay bế nàng lên.
Y phục màu trắng lây dính vết bẩn, không còn vẻ ngoài tao nhã nữa.
Hắn không tham dự trận g.i.ế.c chóc này, mặc dù là dư nghiệt của Thiên Lí Lâu, mọi người cũng không đến mức diệt cỏ tận gốc.
Khi bước ra lôi tràng, hắn đột nhiên dừng bước quay người lại, ánh mắt ngưng lại, hiện lên vài phần mỉa mai.
“Lục chưởng quầy, thông phán của Giang Châu phủ là khách quý của Ôn thủ phú.”
Để lại những lời này, hắn lập tức rời khỏi khách điếm hoàn toàn biến mất trước mặt những người khác.
Mọi người:???
Tại sao lại nói đến thông phán?
Lục Kiến Vi cũng không định tiếp tục nói nhảm với đám với đám người, mang theo một đám tiểu nhị trở lại chủ viện.
Bùi Tri ném Thượng Quan Trì ở trong viện, hỏi: “Vi Vi, nàng muốn xử lý thế nào?”
Lục Kiến Vi tự nhiên là muốn tận dụng tới cùng, lấy nội lực của Thượng Quan Trì hóa thành mình dùng, nhưng hiện tại không thể nói ra.
“Nếu Thiên Lí Lâu thực sự có phương thuốc mở rộng kinh mạch, ta nghĩ hắn có lẽ là rất vui lòng phối hợp nghiên cứu, tạm thời giữ lại mạng của hắn.”
Nếu như có thể tìm ra phương pháp giải quyết kinh mạch nhỏ yếu, là có thể chữa khỏi Thượng Quan Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-697.html.]
Thượng Quan Dao chưa sinh ra đã vì ác ý của tộc nhân mà gặp kiếp nạn, hiện giờ nàng lấy Thượng Quan Trì để nghiên cứu y thuật, cũng coi như để hắn chuộc tội cho cả nhà Thượng Quan Hoài.
Bùi Tri hiểu ý, nhốt hắn vào phòng chất củi.
“Việc này chờ Tề Yến trở về rồi nói.” Lục Kiến Vi triệu tập đám tiểu nhị: “Hiện tại mấu chốt nhất chính là vị thông phán của Giang Châu kia.”
Nàng nhìn về phía Bùi Tri: “Chàng có hiểu biết gì về hắn không?”
“Chỉ là biết được, chưa nói tới hiểu biết.” Bùi Tri chuyển đề tài: “Nhưng mà Lương huynh đối với người này chắc là không xa lạ.”
Đám tiểu nhị cùng nhau quay đầu.
Lương Thượng Quân: “…”
Lương Thượng Quân biết trốn không thoát câu hỏi.
Sau khi Bình Vu nói ra “thông phán Giang Châu”, trong lòng hắn lập tức dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả, một đoạn đường từ lôi tràng trở về chủ viện, bộ dạng dủ rũ, bước chân cũng loạng choạng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn xưa nay không đàng hoàng, thích giả bộ làm người thường bước chân loạng choạng, bọn tiểu nhị cũng chưa phát hiện sự khác thường của hắn.
“Lương ca, ngươi thật sự quen biết thông phán kia?” Nhạc Thù vội vàng hỏi: “Ta chỉ biết hắn kêu Dữu Niên, không qua lại với nhà chúng ta, tại sao hắn lại tiết lộ tàng bảo đồ với Ôn thủ phú?”
Lương Thượng Quân không muốn trả lời, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đám người Lục Kiến Vi, vẫn lựa chọn mở miệng.
“Hắn là học sinh của Hình Bộ thượng thư đương triều.”
Trương bá sửng sốt, rồi sau đó ngạc nhiên nói: “Ngươi là nói Văn thượng thư thiết diện vô tư, công chính liêm minh?”
Lương Thượng Quân cúi đầu rầu rĩ lên tiếng.
“Ta có nghe nói.” Nhạc Thù khó hiểu: “Nhưng chuyện này có liên quan gì tới tàng bảo đồ?”
Lục Kiến Vi nhìn thoáng qua Lương Thượng Quân đang suy sụp tinh thần, nói: “Lúc trước chúng ta suy đoán, người có khả năng biết được tin tức về mộ của Lương Vương nhất chính là hoàng thất hoặc sử quan trong triều, đáng tiếc Tống Nhàn và người hầu này đột nhiên c.h.ế.t trong địa lao của Huyền Kính Tư, không hỏi ra được kẻ chủ mưu phía sau màn.”
“Ta đã hiểu.” Tiết Quan Hà nói: “Không phải ai đều có thể xông vào đại lao của Huyền Kính Tư để g.i.ế.c người, trừ khi dùng thủ đoạn đặc thù mà trong triều có năng lực làm việc này, không phải hình bộ thì còn ai.”
Tuy nói Huyền Kính Tư phụ trách quản lý phân tranh ở giang hồ, nhưng cũng thuộc về của hình ngục, Hình Bộ thượng thư muốn cắm một tay cũng không phải việc khó.