Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 687

Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:18:46
Lượt xem: 48

Bùi Tri sửng sốt, còn thật sự suy nghĩ, ham học hỏi kiến thức: "Lục thần tiên dính chiêu nào, có thể nói với Bùi mỗ không?"

"Trước đây ta từng hỏi chàng, rằng chàng có đồng ý cùng ta về sư môn, từ nay về sau không hỏi tới chuyện giang hồ nữa, chàng đáp ứng rồi." Lục Kiến Vi nghiêm mặt nói: "Lúc ấy chàng không còn sống được bao lâu, ta coi như đó là lựa chọn trong lúc xúc động, hiện tại chàng đã khỏi hẳn, có thể sống mấy chục năm nữa, ta sẽ hỏi chàng lại một lần, và cũng là lần cuối cùng."

Bùi Tri không chút nghĩ ngợi: "Phỉ thạch phỉ tịch, bất khả chuyển dã."

Dù tính mạng hắn còn sống được bao lâu, tâm ý của hắn cũng sẽ không thay đổi, dù là chân trời góc biển, tấm lòng này không hề nhạt phai.

Câu trả lời lúc trước, vừa là lựa chọn trong lúc xúc động, cũng là quyết định theo trái tim.

Lục Kiến Vi và hắn đối mắt với nhau một lúc lâu, không khỏi cười trêu chọc: "Từ hôm nay trở đi, chàng phải liều mạng kiếm tiền, chờ chàng kiếm đủ tiền mua vé vào cửa, mới có cơ hội cùng ta trở về."

"Nghe lời nàng." Gánh nặng trong lòng Bùi Tri đã được giải, ý cười trong mắt nhộn nhạo trào ra.

Hắn vốn đã tuấn tú, lại là một vị võ vương cấp tám, còn cười ngoan ngoãn và thuận theo như vậy, trái tim Lục Kiến Vi không khỏi rung lên từng hồi.

Chỉ là hắn bệnh nặng mới khỏi, trên mặt có vài phần uể oải, còn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa.

Lục Kiến Vi nói ngắn gọn chuyện kê biên tài sản của Thiên Lí Lâu, rồi sau đó nói: "Chờ chàng khôi phục, cùng nhau thẩm vấn Thượng Quan Trì."

"Được."

Ba ngày sau, Bùi Tri khôi phục vài phần sức sống, thay một bộ huyền y, ngọc quan buộc tóc, thắt lưng đeo trường đao, bước ra khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên hắn không mang mặt nạ, dùng hai chân đi ra bên ngoài.

Một cảm giác mới lạ truyền ra từ lồng ngực, hắn khẩn cấp tìm được sự tồn tại làm hắn an tâm trong đám người, khi chạm vào ánh mắt nàng lại sinh ra chút bất an.

Lục Kiến Vi cười gật đầu: "Không tồi."

Nàng lại thầm khen ánh mắt của mình trong lòng.

Người kích động nhất trong viện không ai khác ngoài A Nại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-687.html.]

Hắn chạy đến trước mặt Bùi Tri, chân tay luống cuống nói: "Công tử, người thế này tốt quá."

Vừa cao vừa anh tuấn, không một thanh niên nào trên giang hồ có thể sánh bằng.

Nhạc Thù ngửa đầu nhìn, cảm thán nói: "Hoá ra bình thường Bùi công tử cao như vậy, ta cũng hy vọng có thể cao như thế."

Tiết Quan Hà vỗ vỗ vai hắn, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chiều cao là trời sinh, đến độ tuổi này của bọn họ gần như là đã cố định rồi, chắc chắn không thể cao như vậy.

Trương bá cười ha hả nói một câu: "Chưởng quầy cũng cao."

"Đúng vậy, chưởng quầy cũng cao." Nhạc Thù phụ họa một câu, cũng không hiểu được Trương bá vì sao đột nhiên nhắc tới chưởng quầy.

Vân Huệ cũng là người từng trải, đã nhìn ra từ lâu rồi, hiện giờ thấy Bùi Tri không còn phải lo lắng về mạng sống nữa, trong lòng tràn đầy vui mừng, càng nhìn càng cảm thấy hai người xứng đôi.

Thật sự là giai ngẫu thiên thành.

Lục Kiến Vi giơ tay ra: "Đi lôi tràng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bùi Tri đưa tay đưa tới, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Hai bàn tay nắm vào nhau trước mặt mọi người.

Tiết Quan Hà: "..."

Nhạc Thù: "..."

Ngay cả A Điều cũng không thể không trợn trừng mắt, ánh mắt từ hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia dịch lên mặt Bùi Tri, thầm phân tích trong lòng một lát, cho ra kết luận "miễn cưỡng xứng đôi", sau đó không nghĩ nhiều nữa.

Lôi tràng qua mười ngày dọn dẹp đã khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ chỉnh tề lúc trước, trò khôi hài lúc trước giống như một giấc mơ u ám.

Tất cả khách trọ đều tụ tập ở lôi tràng, người đứng người ngồi, chờ đợi chủ nhân khách điếm tới.

Trên lôi đài, Yến Phi Tàng và Lương Thượng Quân áp giải hai người Thượng Quan Trì cùng với Lam Linh, hai người đều bị Tầm Thường Khách áp chế nội lực, cũng bị điểm huyệt đạo.

Kiếp sống hơn mười ngày trong chuồng ngựa, hoàn toàn phá hủy ý chí của bọn họ.

Loading...