Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 656
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:14:51
Lượt xem: 35
Ứng Vô Miên quay đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một chút ý cười, thoạt nhìn vẫn là vị sư huynh đứng đầu dịu dàng thanh cao lúc trước, nhưng lại đột nhiên khiến hắn cảm thấy hơi lạnh lẽo.
"Biện sư đệ, lúc trước ngươi đến Điền Châu tranh giành Cố Bạch Đầu là vì điều gì?"
"Tất nhiên là vị nhiệm vụ của sư môn."
"Sư môn ban nhiệm vụ này là vì trong Minh cần Cố Bạch Đầu, trước đây ngươi mang Cố Bạch Đầu giả về khiến trong Minh mất hết thể diện, lần này Bát Phương khách điếm lấy Cố Bạch Đầu ra làm phần thưởng, ngươi cho rằng dựa vào võ công của ngươi và các vị đồng môn thì có giành được thắng lợi cuối cùng không?"
Biện Hành Chu: "..."
Hắn tự biết là không thể, cũng đã quen nghe lời sư huynh đứng đầu rồi nên không phản bác gì, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng ngươi thật sự không giống như trước kia, trước kia ngươi chưa từng để ý những vật ngoài thân như thế này."
Ứng Vô Miên thu hồi ánh mắt, không để ý tới hắn nữa.
Trận so tài trên lôi đài vẫn còn tiếp tục.
Lại qua hơn mười trận so tài, Trang Văn Khanh tuyên bố lần nữa: "Tán khách Khương Viên, đấu với Vân Thủy Điều của Bát Phương khách điếm."
A Điều mặc bộ quần áo màu đen, cầm trong tay một cái roi dài, bay lên lôi đài một cách linh hoạt.
Có một thanh niên đã đứng sẵn trên lôi đài, khoảng chừng hai mươi tuổi, tu vi cấp bốn trung kỳ.
Khương Viên là một tán khách, không dựa vào sư môn nào, đối mặt với tiểu nhị của Bát Phương khách điếm cũng không dám chủ quan.
Huống hồ lúc trước Hứa Thừa đã cho hắn một bài học, nội lực nhiều hơn đối phương thì sao chứ, tiểu nhị của Bát Phương khách điếm vẫn có thế đè hắn xuống đánh.
"Vân cô nương, xin được chỉ giáo." Hắn lễ phép ôm quyền hành lễ, trong tay cầm một thanh kiếm ngắn.
Kiếm ngắn với roi dài, khác biệt rất rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-656.html.]
A Điều không kiêu ngạo tự mãn vì thắng lợi của Tiết Quan Hà, nàng biết tâm pháp, võ kỹ và roi dài mà chưởng quầy lấy ra đều là thứ đứng đầu ở trên giang hồ.
Nàng may mắn học được những thứ này, vậy nên không thể làm chưởng quầy mất mặt được.
Không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng thật đẹp mới được.
"Khương công tử, xin được chỉ giáo."
Theo lời nàng nói, roi dài cũng đánh úp tới chỗ Khương Viên, người sau nhanh nhẹn tránh đi, liên tục len lỏi giữa những bóng roi đan chéo nhau, cuối cùng nhìn thấy một sơ hở nhỏ, kiếm ngắn đ.â.m vào sơ hở đó, sải những bước đi kỳ lạ để tiếp cận sau lưng A Điều.
Chỉ trong chớp mắt kiếm ngắn đã đ.â.m về phía giữa lưng của A Điều.
A Điều nghe được tiếng động, sử dụng Nhạn Quá Vô Ngân, chỉ mất vỏn vẹn nửa nhịp thở đã xuất hiện ở mép lôi đài, xoay người nhìn về phía đối thủ.
Qua một chiêu, hai người đều thử được bản lĩnh của đối phương.
Cái A Điều học là Nhất Thốn Tiên Pháp, không thể nói là võ kỹ tuyệt đỉnh nhưng chắc chắn cũng là loại thượng thừa trong các loại tiên pháp, cũng là loại phù hợp với nàng nhất.
Tiên pháp có tổng cộng chín thức, nàng mới lĩnh ngộ đến thức thứ ba.
Đối phương am hiểu cận chiến, nhưng roi dài của nàng lại không thích hợp để đánh tầm gần, trong lúc chiến đấu, lúc nào nàng cũng cần phải giữ khoảng cách thích hợp với đối phương, đề phòng đối phương tới gần mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Roi dài sắc bén không mất sự linh hoạt, lúc vung ra như một con rồng đang dạo chơi, lúc thu lại vừa gọn gàng vừa nhanh nhẹn, có điều bộ pháp của Khương Viên thật sự rất tuyệt, là cao thủ tránh né phòng thủ nên roi dài không thể trói buộc hắn ngay được.
Hai người đều có tính cẩn thận nên trận đấu này không khỏi hơi nhàm chán.
Nhưng võ giả đang xem dưới đài lại không thấy chán chút nào.
Bắt đầu từ Tiết Quan Hà, bọn họ đã vô cùng để ý đến võ giả của Bát Phương khách điếm.
Khinh công của hai người giống nhau, đều lấysự nhẹ nhàng uyển chuyển là chính, không cần phải nói cũng biết sự tuyệt vời của nó nằm ở đâu, có mắt cũng nhìn ra được.
Mấu chốt nằm ở chỗ võ kỹ và vũ khí của hai người.