Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 651
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:14:44
Lượt xem: 51
Thượng Quan Dao gật đầu: “Ngài yên tâm ghi chép, Tiểu Đào không cần làm phiền tiền bối.”
“Dạ, tiểu thư.”
Khách điếm đạo cụ bao phủ toàn trường.
Tất cả hành động đều không thoát được sự theo dõi của Tiểu Khách, tất cả đối thoại của hai người Mai Tư Hiền và Tiểu Đào đều rơi vào tai của Lục Kiến Vi.
“Vi Vi, hình như hắn đang hỏi thăm ngươi.”
Lục Kiến Vi cong môi lên: “Tiểu Đào gặp may rồi.”
Hiện tại Mai thư lại có lẽ cảm thấy nàng còn có rất nhiều người cùng tộc, cho dù hắn muốn làm gì thì tóm lại sẽ có chút băn khoăn.
“Vi Vi, lúc trước ngươi và Ôn thủ phú đoán rằng người đứng sau những chuyện kia sẽ không từ bỏ hành động, có thể là trong hôm nay hay không?” Tiểu Khách vừa có chút hưng phấn vừa có chút thấp thỏm: “Ở đây nhiều cấp tám như vậy cấp nếu bọn họ đều là người xấu thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Kiến Vi: “Sẽ không. Hơn nữa, chúng ta còn có đạo cụ ngụy trang.”
“Ừ ừ.”
“Đúng rồi.” Lục Kiến Vi nghĩ đến một chuyện quan trọng: “Tác dụng của đạo cụ ngụy trang là tăng lên ba cấp so với cấp bậc hiện tại mà ta là cấp tám, nếu tăng ba cấp thì sao?”
Tiểu Khách: “Nhiều nhất là ngụy trang đến tông sư.”
“Đã hiểu.” Lục Kiến Vi ra lệnh: “Trói đạo cụ phòng ngự lên tới cấp tám.”
Lúc trước vì tiết kiệm tiền, nàng chỉ ràng buộc đạo cụ công kích cấp tám lên năm tòa kiến trúc công năng.
Lần đại hội này không phải chuyện nhỏ, chỉ có thể tốn thêm một trăm vạn lượng trói định đạo cụ phòng ngự cấp tám.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Khách thở dài: “Ta sắp không có tiền.”
“Nói không chừng lần này có thể câu ra cá lớn kiếm được càng nhiều tiền.” Lục Kiến Vi an ủi nó: “Lần nào mà ta không mang ngươi kiếm tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-651.html.]
“Ta chỉ là hơi đau lòng một chút.”
Đạo cụ phòng ngự cấp tám lập tức trói định, khắp lôi đài phòng thủ vững chắc trừ khi Võ Vương cấp chín hoặc tông sư tự mình tới.
Một tiếng chiêng cao vút vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Lên sân khấu đầu tiên chính là tổ của võ giả cấp bốn, rút thăm quyết định đối thủ, chỉ cần là cấp bốn mặc kệ sơ kỳ, trung kỳ hay là hậu kỳ, đều thi đấu cùng một chỗ.
Dẫn đầu lên sân khấu chính là hai cái võ giả khoảng 17, 18 tuổi.
Một người là tán khách giang hồ, một người mặc đồng phục của đệ tử Thanh Vân Phong, người trước cấp bốn trung kỳ cầm đao, người sau cấp bốn sơ kỳ cầm kiếm.
Loại cấp bậc này đối chiến đều không thể khơi dậy một chút hứng thú nào của cao thủ.
Lục Kiến Vi nhìn vài lần thì đã tìm ra vô số sơ hở, chắc hẳn các trưởng lão tiền bối đang ngồi ở đây cũng là như thế.
Đáng giá chú ý chính là trên cánh tay của đệ tử Thanh Vân Phong cột hai sợi dây nhỏ.
Một sợi màu đỏ đại biểu cho dấu hiệu hẹn trước y sư; một sợi màu xanh đại biểu là lôi đài cam đoan.
Thanh Vân Phong còn rất coi trọng đệ tử.
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì tình thế trên lôi đài lập tức thay đổi, thế đao của võ giả tán khách không thể dừng lại, khi đệ tử Thanh Vân Phong hô to “nhận thua” thì tiếp tục bổ về phía cổ của hắn.
Trang Văn Khanh ngồi ngay ngắn trên ghế trọng tài, cách gần nhất nhưng dường như không kịp phản ứng.
Dưới đài La Vạn Thuần giật mình đứng dậy còn không kịp ra tay thì đã có một lực lượng mạnh mẽ nhẹ nhàng đánh bay đao của tán khách trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, cứu tính mạng của đệ tử Thanh Vân Phong.
Là ai ra tay?
Trong lòng mọi người đều nổi lên nghi ngờ.
Võ giả trẻ tuổi đang cầm đao bỗng nhiên bừng tỉnh nhìn về phía đệ tử Thanh Vân Phong trên mặt lộ vẻ sợ hãi, vội vàng nói xin lỗi: “Ta không thu thế đao lại được, xin lỗi.”
Thi đấu và luận bàn không giống nhau, đối chiến trên lôi đài là cho phép võ giả bị thương, nhưng nếu là đối thủ “nhận thua” hoặc là ngã xuống đất không hề phản kháng sau ba hơi thở thì nhất định không được ra đòn.