Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 643
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:31:24
Lượt xem: 59
“Tiểu thư?”
“Không sao.” Hách Liên Tuyết lắc lắc chiếc mũ có rèm, dừng một chút rồi lại nói: “Lục La, nếu ta đã hứa một chuyện với người khác nhưng không thể làm được, nàng có phải sẽ không muốn nhìn thấy ta hay không?”
“Tại sao lại như vậy được? Ai sẽ không muốn nhìn thấy tiểu thư?”
Hách Liên Tuyết bật cười: “Ta lại không phải vàng.”
“Dù sao chuyện ngài đã hứa thì chắc chắn sẽ làm, nếu không làm được thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không trách ngài.” Lục La đoán ra suy nghĩ của nàng nên khuyên bảo: “Thay vì để trong lòng làm ngài khó chịu, không bằng trực tiếp đi hỏi rõ ràng.”
“Khó chịu?” Tiếng lục lạc trong trẻo từ xa tới gần: “Là ai không có ánh mắt như vậy, làm mỹ nhân đau lòng?”
Hách Liên Tuyết hành lễ: “Gặp qua Lam tiền bối.”
“Sao lại là tiền bối? Gọi như vậy là do ta già rồi.”
“Xin lỗi Lam cô nương.”
Lam Linh sửng sốt lại bỗng dưng cười rộ lên: “Mỹ nhân đệ nhất giang hồ trăm nghe không bằng một thấy, người không chỉ đẹp lại còn tốt bụng.”
“Lam cô nương quá khen, nếu xét về lòng dạ thì ta không bằng Lục chưởng quầy.”
“Quá khiêm tốn.” Lam Linh nhìn mũ có rèm của nàng cười khẽ nói: “Người ta thường nói khí hậu một phương nuôi dưỡng người một phương, ngươi sinh ra đã ở Tiêu Dao Tông, những thứ nhìn thấy nghe thấy khác với Lục chưởng quầy cho nên thái độ đối với mọi thứ tất nhiên sẽ khác.”
Giọng điệu của Hách Liên Tuyết mềm nhẹ: “Cảm tạ Lam cô nương.”
Ba người đi đến chủ viện.
Ngoài sân đã có các đệ tử môn phái xếp hàng chờ đợi, còn có một ít tán khách giang hồ.
Bọn họ đồng loạt nhìn qua.
Sau chuyến đi Điền Châu thì danh tiếng “Mỹ nhân đệ nhất giang hồ” của Hách Liên Tuyết đã bị vấy bẩn.
Nàng vốn là không thèm để ý nhưng sau khi bị người vây đánh ở Ung Châu, nàng như chim sợ cành cong luôn cảm thấy người khác đều đang nghị luận chửi rủa nàng.
Hai ngày này nàng vẫn luôn ở tiểu viện không ra khỏi cửa chính là vì tránh nhìn thấy những người này, nhưng Biện Hành Chu và đám người Triệu Thụy dây dưa, khiến cho nàng trốn trong tiểu viện cũng không thể yên tĩnh.
Rốt cuộc làm sao mới có thể thoát khỏi khốn cảnh này?
“Hách Liên cô nương nghe nói ngươi hiểu âm luật cho nên chưởng quầy nhà ta có một ít khúc phổ muốn xin chỉ dạy.” A Điều ra cửa viện cất cao giọng nói với Hách Liên Tuyết.
Hách Liên Tuyết đã sớm không muốn ở bên ngoài lâu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng nàng biết A Điều nói chỉ là lấy cớ, chắc chắn do là Lục chưởng quầy ra lệnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-643.html.]
“Lục chưởng quầy cũng rất quan tâm người khác.” Lam Linh ghen tị: “A Điều muội muội, nàng có kêu ta đi vào không?”
A Điều: “Không có.”
Xoay người vào sân.
Hách Liên Tuyết đi theo vào chủ viện còn Lục La ở lại bên ngoài.
Nàng đi theo con đường lát đá xanh ở tiền viện mãi cho đến hành lang dưới mái hiên nhìn thấy sáu cánh cửa của thính đường đang rộng mở, một vị nữ tử đang ngồi trong phòng.
Hách Liên Tuyết bước qua ngạch cửa lập tức xốc mũ có rèm lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp như hoa sen, hai mắt mơ hồ hiện ra sương mù như gió mùa thu vừa nổi lên khiến trái tim người ta mềm nhũn.
Mỹ nhân rưng rưng nhìn thấy mà thương.
Lục Kiến Vi thưởng thức vài lần, ôn hòa nói: “Hách Liên cô nương mời ngồi.”
A Điều đóng cửa, rời khỏi phòng đi giúp đỡ Nhạc Thù ghi chép danh sách võ giả báo danh.
Tiểu Khách ở trong phòng che chắn cảm giác của bên ngoài cho nên có thể trò chuyện thoải mái.
“Nghe nói ngươi bị thương do bị tập kích ở Ung Châu.” Lục Kiến Vi nói: “Nếu ngươi không ngại thì để ta bắt mạch cho ngươi.”
Hách Liên Tuyết ngồi vào bàn vươn cổ tay trắng nõn ra.
Một bàn tay thon dài vươn tới một lát sau thì rút tay lại.
“Cơ thể của Hách Liên cô nương khoẻ mạnh không bị thương.” Lục Kiến Vi nói: “Chỉ là ngày gần đây lo lắng quá nhiều ngủ ít lại mơ nhiều.”
Ánh mắt của Hách Liên Tuyết long lanh như nước: “Y thuật của Lục chưởng quầy quả nhiên siêu phàm.”
“Quá khen.”
“Lục chưởng quầy, lúc ta ở Thương Châu đã điều tra được một ít manh mối.” Vẻ mặt của Hách Liên Tuyết rất chân thành: “Nhưng lúc ta dưỡng thương ở Võ Lâm Minh đã suy nghĩ rất nhiều, manh mối được đến có chút dễ dàng như là có người cố tình dẫn đường ta điều tra, ta lâu như vậy không nói cho ngươi là lo lắng có bẫy.”
Lục Kiến Vi là thật sự có chút thưởng thức nàng.
Ở trong hoa tươi và sự nịnh hót mà còn có thể giữ vững lý trí như vậy thì có thể thấy được lòng dạ thực sự không xấu, nếu không phải Cổ Hoàng còn ở trong cơ thể thì rất thích hợp làm tiểu nhị ở khách điếm.
“Vất vả cho ngươi đi một chuyến tới Thương Châu.” Lục Kiến Vi đổ một chén trà nhỏ đẩy đến trước mặt nàng, nói: “Uống ly trà bình tâm lại, đêm nay có lẽ có thể ngủ ngon.”
Nàng bỏ Ninh Thần Dược vào nước trà, có thể giúp Hách Liên Tuyết duy trì trạng thái tốt đẹp trước khi thi đấu.
Hách Liên Tuyết tưởng là nàng muốn tiễn khách, trong lòng có chút mất mát mà nâng lên chén trà đặt ở bên môi nhẹ nhàng uống một ngụm.
Mùi thơm ngát tỏa ra dường như xoa dịu nôn nóng trong lòng.
Nàng buông chén trà lấy hết can đảm nói: “Lục chưởng quầy, ngươi kiến thức rộng rãi mà ta có một số việc thật sự không biết tìm ai để nói có thể xin ngươi chỉ bảo không?”
Lục Kiến Vi khẽ nhếch mi: “Ngươi nói chuyện bí mật cho ta sẽ không sợ ta truyền ra ngoài sao?”