Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:59
Lượt xem: 75
Hai gã hôi y sứ lắc đầu, bọn hắn chưa từng tới đây nên cũng không quen thuộc.
“Ngày mai trước khi đi hỏi tiểu nhị, hiện tại nghỉ ngơi trước.” Thanh ý sứ phân phó.
Ba người vẫn giữ nguyên y phục đi ngủ.
Trong gian phòng nằm giữa lầu ba, Lục Kiến Vi và hệ thống nghe không sót chữ nào.
Tiểu Khách kinh ngạc nói: “Trương bá không phải nói là bản đồ cơ quan sao? Tại sao lại biến thành tàng bảo đồ?”
Ánh mắt Lục Kiến Vi chợt thâm sâu: “Có người cố ý phát tán tin tức, muốn đục nước béo cò.”
“Ai?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hẳn là hai kẻ Lữ Tào.”
Tiểu Khách: “Ngươi đã sớm biết bọn hắn sẽ làm như vậy?”
“Chỉ là phán đoán.”
“Vậy ngươi còn thả bọn hắn đi?”
Lục Kiến Vi cười cười: “Như vậy cũng tốt.”
Có chiêu trò này, âm mưu liền biến thành dương mưu. Người muốn có được bảo vật rất nhiều, cho dù bảo vật có thể chỉ là hư cấu nhưng thử một lần cũng không mất mát gì, coi như là xem náo nhiệt.
Mà đối với người muốn che giấu, đây không phải là chuyện tốt.
Khách điếm sẽ nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
“Tiểu Khách, chuẩn bị sẵn tâm lý kiếm tiền chưa?”
Tiểu Khách nhất thời phản ứng, hưng phấn nói: “Chuẩn bị sẵn sàng!”
Sáng sớm hôm sau, ba người Huyền Kính Tư xuất phát, vẫn là Tiết Quan Hà chiêu đãi bọn họ.
Hôi y sứ thuận miệng hỏi một câu: “Chỗ này có gần Vọng Nguyệt Thành không?”
Tiết Quan Hà gật đầu: “Gần, cách Vọng Nguyệt Thành hai mươi dặm.”
“Tối qua chúng ta tới đây chỉ thấy một mình khách điếm này của ngươi, chẳng lẽ không còn nơi nào khác để nghỉ chân hay sao?”
“Bên ngoài Nam thành chỉ có một mình tiểu điếm.”
“Nói như vậy bên ngoài Bắc thành Đông thành cũng có?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-64.html.]
Tiết Quan Hà xua tay: “Vậy thì không, chỗ chúng ta hẻo lánh rất ít người lui tới, ai sẽ mở khách điếm ngoài thành?”
Hôi y sứ thấp bé chỉ quầy thu ngân: “Không phải ngươi sao?”
Tiết Quan Hà cười cười không nói.
Ba người không hỏi nữa, xoay người rời khỏi khách điếm.
“Thượng sứ, nếu chỉ có một khách điếm này, nói không chừng hai người kia đang trốn ở đây.” Hôi y sứ cao lớn nói.
Thanh y sứ: “Khách điếm có cao thủ, cẩn thận hành sự. Trước tiên đi Vọng Nguyệt Thành truyền tin.”
“Tuân lệnh!”
Hôi y sứ thấp bé nói: “Vốn dĩ cấp trên muốn chúng ta đi Lương Châu tìm Chu Trí, mượn manh mối hắn tìm ra Nhạc Thù cùng lão bộc, ai ngờ bọn họ lại trốn ở khách điếm, chúng ta đỡ phải đi Lương Châu.”
“Chu Trí trước đó không lâu mới vừa được điều nhiệm đến Lương Châu, điều lệnh triều đình ít người biết, bọn họ nghe ngóng không được cũng là chuyện bình thường.” Thanh y sứ dặn dò: “Chúng ta trước tiên đi Vọng Nguyệt Thành truyền tin, sau đó quay về khách điếm chờ tin.”
Bát Phương khách điếm.
Trương bá đã biết đêm qua có ba Huyền Kính Sứ tới, sau bữa sáng liền tới tìm Lục Kiến Vi.
“Chưởng quầy, Huyền Kính Tư hẳn đã tra được thân phận trang chủ phu nhân, bọn họ thông qua tộc huynh của phu nhân tới tìm chúng ta.”
Lục Kiến Vi cảm thấy có chút kỳ quái.
“Quan hệ giữa Chu nương tử cùng tộc huynh nàng rất khó điều tra sao?”
“Chưởng quầy có điều không biết.” Trương bá giải thích nói: “Phu nhân xuất thân là võ tướng thế gia, con cháu trong tộc đều làm việc cho triều đình. Triều đình cùng võ lâm xưa nay ranh giới rõ ràng, án hái hoa tặc mười lăm năm trước càng khiến hai bên gia tăng mâu thuẫn, Chu gia không thích khách nhân giang hồ, đương nhiên không muốn đem nữ nhi gả cho Bạch Hạc sơn trang.”
“Nhưng Chu nương tử cùng Nhạc trang chủ tình thâm như biển, liền cùng người trong nhà thoát ly quan hệ, mà Chu gia cũng tuyên bố với bên ngoài Chu nương tử bị bệnh mất sớm?”
Trương bá khiếp sợ: “Chưởng quầy làm sao biết được?!”
Lục Kiến Vi nói thầm, đây không phải là tình yêu cẩu huyết với kẻ thù truyền kiếp sao? Tùy tiện là có thể đoán được.
Có thù hay không thì chưa biết, nhưng cũng không sai biệt lắm.
“Không bao lâu nữa khách điếm sẽ có rất nhiều khách nhân.”
Trương bá trong lòng sợ hãi: “Ý ngài là?”
Lục Kiến Vi đem chuyện đêm qua nghe được kể cho Trương bá, Trương bá sau khi nghe xong cả người tê dại.
Bảo vật? Linh dược?
Đó là gì vậy?!