Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 632

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:31:07
Lượt xem: 34

La Thắng bất đắc dĩ nói: "... Không thể tính như vậy được."

"Ồ." La Liên Hoàn lại phụng phịu mặt, một lần nữa ngồi xuống: "Tại sao lại có nhiều quy củ như vậy? Huyền Kính Tư cũng không phải người xấu, vì sao không thể kết giao bằng hữu?"

"Nói nhỏ một chút."

"Hừ."

Lầu ba ở chủ viện.

Lục Kiến Vi theo dõi xong trận chiến giữa Tề Yến và Yến Phi Tàng, liền ghi xuống vài dòng vào cuốn sổ nhỏ.

Nhưng phàm là võ kỹ, không thể không có khuyết điểm, điểm khác biệt duy nhất nằm ở số lượng và độ nông sâu của khuyết điểm.

Đao pháp của Tề Yến rất tốt, mỗi một chiêu đều gọn ghẽ, công pháp vừa nhanh vừa sắc bén, khiến người ta rất khó tìm ra nhược điểm trong tầng tầng ánh đao.

Lục Kiến Vi tu luyện vô danh công pháp, lại lĩnh ngộ Quyển Sương Đao Pháp hàng đầu, nàng có hiểu biết cực kỳ sâu sắc đối với đao kỹ, cho nên lúc này mới xem được rõ ràng.

Thân là Võ Vương cấp bảy, thật ra thì Tề Yến không cần thiết phải luận bàn với Yến Phi Tàng.

Hành động này của nàng, hẳn là muốn lập uy với các khách nhân giang hồ.

Đánh bại "chiêu bài" của trường luyện võ, liền có thể uy h.i.ế.p một số khách nhân giang hồ ở trong khách điếm căm ghét Huyền Kính Tư ở một trình độ nhất định.

Tuy rằng trong khách điếm cấm ẩu đả, khách nhân giang hồ sẽ không dám làm cái gì đối với Huyền Kính Sứ đẳng cấp thấp, nhưng lỡ như thì sao?

Muốn chơi xấu, phương pháp có rất nhiều.

Nếu như chỉ dựa vào sự che chở của khách điếm, Huyền Kính Tư cũng sẽ mất hết mặt mũi.

Lục Kiến Vi cắt mười tờ giấy, lần lượt bỏ chúng vào trong phong thư, ghi rõ tên họ của mười người vào mặt bìa, gọi Lương Thượng Quân tới.

"Sau khi màn đêm buông xuống, hãy đưa cái này đến nơi ở của bọn họ."

Thần trộm sao, thích hợp để làm loại chuyện như thế này nhất.

Khổng Hâm trở lại chỗ ở, trong đầu lặp đi lặp lại quá trình luận bàn giữa mình và Yến Phi Tàng, cẩn thận trải nghiệm một lần lại một lần, sự lĩnh ngộ đối với đao pháp càng thêm sâu sắc, cảnh giới cũng có phần buông lỏng.

Nhưng vẫn chưa đủ, còn thiếu một cái gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-632.html.]

Chỉ một chút đó không đủ để cho hắn đột phá tầng rào chắn kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn trằn trọc đến nửa đêm, rồi mới dần chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tiểu nhị của khách điếm đã đi đến nhắc nhở hắn đến nhà ăn dùng bữa sáng.

Trong sổ tay của khách điếm có viết, nhà ăn của khách điếm cung cấp ba bữa ăn một ngày, mỗi bữa ăn được phục vụ đúng giờ, thời gian dùng bữa trong vòng nửa canh giờ, quá thời gian sẽ không chờ đợi, vả lại khách ở trọ phải tự mình đi đến nhà ăn lấy cơm.

Khổng Hâm vội vàng đứng dậy, sửa soạn chỉnh tề, chuẩn bị đi đến nhà ăn.

Khi đuôi mắt của hắn đảo qua chiếc giỏ treo trên tường, hắn đột ngột dừng lại.

Trong giỏ treo được nhét vào một phong thư, trên phong thư viết chữ "Khổng Hâm thân khải".

Hắn hỏi tiểu nhị: "Phong thư này được đưa tới khi nào?"

Tiểu nhị cũng vẻ mặt mờ mịt: "Ta không biết."

Khổng Hâm phân phó hắn: "Ngươi mở ra đi."

Ở một nơi xa lạ, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận một chút.

Tiểu nhị duỗi tay lấy phong thư qua, đang định mở ra, trong đầu Khổng Hâm bỗng dưng hiện lên ý niệm nào đó, đột ngột giật lại, ho nhẹ một tiếng: "Ngươi đi ra ngoài, nhớ đóng cửa lại."

"Vâng."

Cửa phòng được đóng chặt, phòng trong cực kỳ an tĩnh, hắn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Trong sổ tay của khách điếm từng đề cập đến, cao thủ chỉ điểm sẽ bí mật đưa đến chỗ ở.

Chẳng lẽ phong thư này chính là được gửi từ cao thủ chỉ điểm?

Vừa rồi hắn còn đang nghĩ ngợi, lo lắng có người bôi thuốc độc lên bức thư hại mình không, nhưng đây là Bát Phương khách điếm, có Võ Vương cấp chín tọa trấn, ai dám dùng mấy trò mưu ma chước quỷ này?

Hắn mở phong thư ra, một tờ giấy được trượt ra, bên trên mặt giấy viết mấy hàng chữ, lời ít mà ý nhiều, lại như thể hồ quán đỉnh, đánh thẳng vào sâu trong linh hồn.

Chính là cái này! Thứ hắn muốn chính là cái này!

Rào chắn vô hình "răng rắc" từng chút một rách nát.

Tiến giai đã là chuyện nước chảy thành sông.

Loading...