Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 620
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:30:49
Lượt xem: 43
“Cơ chế kiếm tiền lần này khác." Lục Kiến Vi giải thích: "Phạt tiền không phải là giải pháp lâu dài.”
“Hừ.”
“Hơn nữa, số tiền xây dựng khách điếm đều do ta chi trả.”
“Cũng chỉ có bảy vạn lượng, ít hơn rất nhiều so với ta.”
“Không phải tiền của ta cuối cùng cũng đều tiêu vào trong thương thành của ngươi sao? Chỉ một con Tiểu Vụ, đã tốn mất mấy trăm lượng ở chỗ của ngươi.”
“…”
Tiểu Khách không tiếp tục tranh cãi với nàng nữa, mua năm đạo cụ, sau khi trói định thì nâng cấp lên cấp tám một lượt.
Hơn năm trăm vạn bay đi mất trong chớp mắt.
Lục Kiến Vi cười nói: “Như vậy là được rồi, ‘sư môn’ của ta lại có thêm năm Võ Vương cấp tám đỉnh cấp.”
“Hừ.”
“Đừng lo lắng, tiền tiêu ra ngoài đều có thể kiếm về được.”
“Năm trăm vạn, không biết phải kiếm mất bao lâu.”
Xe lăn lướt qua mặt đất, Ôn Trứ Chi dừng ở bên ngoài thính đường, làn gió mang theo hơi lạnh thổi qua khiến sắc mặt hắn tái nhợt.
Mắt thấy sắp sửa vào mùa xuân, hắn còn đang mặc chiếc áo khoác mùa đông dày.
Lục Kiến Vi ngẩng đầu, ánh mắt của người sau mê mang trong chớp mắt, rồi lại khôi phục thanh minh, hàng mi dày dài lay động theo đuôi mắt khẽ nhếch, cực kỳ giống một mặt quạt tinh xảo.
"Vi Vi, bọn họ đều có việc phải làm."
“Ngươi cũng muốn tìm chút việc gì đó để làm à?” Lục Kiến Vi chống cằm đáp: "Ta bảo A Nhạc rằng nếu có chỗ nào không hiểu có thể đi tìm ngươi xin thỉnh giáo, ngươi chờ đợi là được.”
Ôn Trứ Chi: “Thuật kỳ môn của hắn đã học rất giỏi, trận pháp bình thường không làm khó được hắn.”
Lục Kiến Vi đứng dậy: “Vậy thì hãy đi dạo một vòng quanh thôn trang với ta.”
“Được.” Ôn Trứ Chi vui vẻ đi theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy cái đó, ta đi xem Tiết Quan Hà có cần hỗ trợ gì hay không.” A Nại bỏ lại một câu, nhanh chóng chạy trốn không còn bóng dáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-620.html.]
Con đường bao xung quanh khách điếm được lát bằng những phiến đá xanh, có một số lối đi ngoằn ngoèo được trang trí bằng đá vụn, những viên đá có màu sắc khác nhau được chắp vá với nhau thành nhiều hoa văn lòe loẹt, rất có hứng thú.
Lục Kiến Vi thả chậm bước chân, hưởng thụ sự thanh thản khó có được.
“Ôn công tử, ngươi có đề xuất ý kiến gì không?”
“Tất cả đều rất tốt.”
Lục Kiến Vi chế nhạo: “Nếu rất tốt, tại sao ngươi lại tiếp tục ở lại giường chung đơn sơ? Với tài phú của Ôn công tử, không thể ở trọ nổi trong tiểu viện sao?”
“Vi Vi, chớ có trêu ghẹo ta.”
“Ai nói là trêu ghẹo?” Lục Kiến Vi nhếch khóe môi lên: "Nhớ trước đây, công tử nhà giàu số một vô cùng hào phóng.”
Ôn Trứ Chi vẫn luôn ngẩng đầu nhìn nàng, đương nhiên biết rằng nàng đang nói đùa, không biết là bị nụ cười của nàng lây nhiễm, hay là do cơn gió đầu xuân có chút dịu dàng, hắn cầm lòng không đậu mà mở miệng:
"Nếu như ta ở tiểu viện, năm trăm lượng chỉ là đưa từ tay trái qua tay phải, không bằng giữ lại tiểu viện đi kiếm tiền từ người ngoài."
Lục Kiến Vi: “…”
Thật giỏi, nhà giàu số một họ Ôn ngượng ngùng trước kia trưởng thành rồi sao?
Nàng hiếm khi nghẹn lời một lúc, sau đó nghe thấy tiếng cười nhẹ truyền đến từ bên cạnh.
Tâm tranh thắng bại của Lục Kiến Vi bị kích thích, xoay người ngăn xe lăn lại, cười hỏi: “Nói như vậy, ngươi là tiện nội?”
(Tiện nội: cách gọi vợ ngày xưa.)
“Ngươi nói thế nào là thế đấy.” Ánh mắt của Ôn Trứ Chi thâm thúy, hình ảnh phản chiếu trong con ngươi đều là bóng dáng của nàng.
“Nếu như ta nói không phải thì sao?”
“Ta sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Lục Kiến Vi: “Ngươi thật đúng là…”
“Thật là cái gì?”
“Khiến cho người ta thích.”
Những bông hoa mai cuối tháng ba đã héo tàn, chỉ còn sót lại một vài cánh hoa e ấp ở trên cành, gió thổi qua liền tan.
Hương thơm mát lạnh trôi đi theo làn gió, một cánh hoa dừng ở trên phát quan của Ôn Trứ Chi, Lục Kiến Vi duỗi tay đi phất, lông mi của người sau rung động một chút, rồi sau đó buông xuống.
Như đang chờ đợi người nào đó tới hái.