Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 611
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:28:02
Lượt xem: 54
Khế ước chuộc tội: Người tự tiện xông vào khách, phạt năm trăm nghìn lượng bạc, vũ khí của các vị sẽ được dùng làm thế chấp, đợi đến lúc tiền chuộc đủ sẽ được lấy lại vũ khí, nếu như giá trị không đủ năm trăm nghìn lượng thì phạt thêm ba trăm nghìn lượng bạc, cộng thêm thế chấp vũ khí, cũng cần làm việc vặt cho khách điếm, sau khi chuyện thành thì trả lại vũ khí.
Đám người đọc xong khế ước, chưa kịp phản ứng, thì một cỗ lực lượng vô hình bao phủ xuống, cường ngạnh lôi cuốn tất cả vũ khí, tất cả đao kiếm búa rìu đều tụ giữa không trung, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
"Kiếm của ta!”
"Bảo bối của ta!”
"Ta vừa tìm đại sư chế tạo đại chùy!”
Có người có ý đồ phi thân đoạt lại vũ khí, lại bị cao thủ một lần nữa ép vào tuyết đọng, gặm một miệng lớn bùn tuyết.
Vũ khí đi qua cửa sổ, tất cả đều đi vào phòng lầu ba.
Đối với võ giả mà nói, vũ khí chính là cái mạng thứ hai của bọn họ.
Người nào cũng hốt hoảng đến độ đầu bốc khói.
"Tiền bối, xin hỏi có dặn dò gì?” Có người nghẹn ngào hỏi thăm.
Lại một mảng lớn trang giấy rơi xuống.
Mấy chữ cực lớn "Đại hạ giá khai trương" đập vào mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đám người: Thứ gì đây?
"Bản điếm sẽ một lần nữa khai trương vào ngày mười lăm tháng tư năm quý mão.” Có người đọc nội dung trên giấy: “Xin chân thành mời các hiệp sĩ võ lâm ở khắp nơi bớt chút thì giờ tham gia lễ khai trương, tiếc rằng Phong Châu xa xôi, tin tức bế tắc, trong lúc rảnh rỗi, không bằng chư vị thay bản điếm tuyên truyền việc này, đợi sự thành sẽ trả lại vũ khí.”
Người ở góc không khỏi siết chặt tờ giấy, cười gằn một tiếng: "Thủ đoạn thật hay.”
"Có ý gì? Bảo chúng ta tuyên truyền khai trương khách điếm sao?”
"Nào có đơn giản như vậy?” Người biết chuyện khóc không ra nước mắt: “Năm Quý mão không phải là sang năm rồi sao! Ngày mười lăm tháng tư sang năm là thời gian tổc chức đại hội Võ Lâm Minh, có thể tuyên truyền chuyện này ra ngoài được sao?”
"Nếu ta trắng trợn tuyên truyền, có thể bị Võ Lâm Minh để mắt tới hay không đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-611.html.]
"Võ Lâm Minh cũng không phải nơi dễ chọc, ta sợ bị đánh cho một trận.”
Nhưng với tình huống hiện tại, bọn họ không thể không đồng ý.
Hoặc là dùng năm trăm nghìn lượng bạc để chuộc lại vũ khí; hoặc là dùng ba trăm nghìn lượng, cộng thêm phát tán tin tức rồi cầm lại vũ khí.
Chênh lệch hai trăm nghìn lượng bạc, phần lớn người ở đây đều không nỡ.
"Tiền bối, như thế nào mới được tính là chuyện đã thành?” Có người hỏi: “Làm thế nào để kết luận tin tức đã được giang hồ biết đến? Làm thế nào ta có thể biết khi nào mình có thể lấy lại vũ khí?”
Lầu ba không có tiếng đáp lại.
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều cười khổ lắc đầu.
Có thể làm sao bây giờ?
Cứ làm theo lời tiền bối thôi!
Loại thủ đoạn thần quỷ này, phỏng chừng chỉ có Võ vương cấp chín mới có thể làm được đúng không?
Bọn họ cũng không thể tay không cứng đối cứng với Võ vương cấp chín được. Rốt cuộc Bát Phương khách điếm có mấy Võ Vương cấp chín hả?
Nhóm khách nhân giang hồ cầm khế ước chuộc tội và xấp giấy tuyên truyền khai trương lần lượt rời đi, chỉ có một người vẫn bị khóa chặt ở một góc, không thể nhúc nhích.
Người nọ khàn giọng hỏi: "Tiền bối có dặn dò gì không?”
Tuyết sắc đốt người, khách điếm yên lặng, không nghe thấy nửa phần tiếng vang.
Cả khuôn mặt hắn chôn trong tuyết đọng, dưới sự áp bách của lực lượng mạnh mẽ, căn bản không có cách nâng lên được, dần dần không thể hô hấp.
Nam nhân kịch liệt giãy dụa nửa ngày, mãi cho đến lúc sắp trước tử vong một cái chớp mắt, lực lượng này mới đột nhiên biến mất.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm thở dốc, qua một lúc lâu mới cảm thấy mình rốt cục sống lại.
Nỗi thống khổ khi chạm đến lằn ranh giới tử vong đã nghiền nát cốt khí của hắn, hắn quỳ xuống tuyết và dập đầu hết lần này đến lần khác.
"Tiền bối đại nhân không chấp tiểu nhân, tiền bối tha mạng!”