Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:55
Lượt xem: 80
Băng nguyệt sự trong thương thành bên trong có lót bông, mềm mại khô ráo, khi sử dụng cũng tuyệt đối thoải mái hơn mua ở bên ngoài.
Nhưng cho dù có tốt cách mấy cũng không tiện lợi bằng sản phẩm công nghiệp hiện đại.
Lục Kiến Vi dạo một vòng thương thành, mục thương phẩm đặc biệt ở dưới chót vẫn hiện màu xám chưa giải khóa như cũ.
Muốn giải khóa cần phải kết giao bằng hữu với một võ giả ít nhất là cấp năm.
“Tiểu Khách, ta phải đi đâu tìm võ giả đủ điều kiện để kết giao bằng hữu đây?”
“Kỳ thật khách điếm có sẵn.”
“Ngươi không phải muốn nói Yến Phi Tàng chứ?”
“Ừm.”
Lục Kiến Vi lắc đầu: “Loại người như hắn nhìn thì khờ khạo, thực chất muốn được hắn công nhận rất khó, huống hồ hắn còn là tên mù mặt.”
“Mù mặt?” Tiểu Khách kinh ngạc, tại sao nó lại không phát hiện?
“Ta cùng Ngụy Liễu ăn mặc tương tự, nhưng mặt lại hoàn toàn bất đồng, hắn không phân biệt được không phải mù mặt thì là gì? Còn nữa, trong tiềm thức của hắn chỉ sợ căn bản không muốn cùng nữ tử kết giao bằng hữu.”
Hệ thống thay nàng tiếc hận: “Như vậy xem ra nguyện vọng của ngươi rất khó đạt thành.”
“Không sao, ta cũng không muốn làm bạn với một tên bụng dạ xấu xa.”
Nàng dùng vải bọc lại băng nguyệt sự mang xuống lầu hai. Ngụy Liễu đang đốt xiêm y trong thau đồng.
“Đây là y phục của môn phái ngươi, đốt như vậy không sao chứ?” Lục Kiến Vi hơi kinh ngạc.
“Quá bẩn.”
Lục Kiến Vi nhướng mày.
Lời này rất vi diệu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngụy Liễu cũng ý thức được không ổn, ngẩng đầu cười cười.
“Ta thích quần áo Lục chưởng quầy đưa tới hơn, thơm tho lại sạch sẽ, may là hôm nay không có mặc.”
Lục Kiến Vi nghĩ đến hoàng liên hoa trong dược thư, xinh đẹp yêu kiều nhưng lại mang vị đắng chát.
Nàng đưa băng nguyệt sự cho Ngụy Liễu, nàng ta nhận lấy, lập tức cảm giác không vật này không tầm thường.
“Ôi thứ này… tuyệt thật. Đồ Lục chưởng quầy dùng đúng là không giống người thường.”
“Ta tùy tiện quen rồi, cái nào thoải mái thì dùng thôi.”
“Thứ này chắc chắn không rẻ, Lục chưởng quầy bán cho ta đi.” Không chờ Lục Kiến Vi trả lời Ngụy Liễu đã chặn lời: “Ngươi giúp ta nhiều rồi, nếu ngươi không nhận ta sẽ cảm thấy trong lòng không yên.”
“Cũng được.”
Lục Kiến Vi không tiếp tục cự tuyệt.
Nàng từ thương thành mua 30 văn một cái, thành thật báo giá cho Ngụy Liễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-61.html.]
Ngụy Liễu trong lòng biết vật này không thể nào rẻ như thế nhưng cũng không hỏi nhiều, theo báo giá đưa tiền, chỉ đem cảm kích giấu trong lòng.
“Lục chưởng quầy, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
Mắt hạnh Ngụy Liễu khẽ cong.
“Ta mười tám, Lục chưởng quầy, nếu ngươi không chê có thể gọi ta Tiểu Liễu, sư tỷ đều gọi ta như vậy, ta có thể gọi ngươi là tỷ tỷ không?”
“Tùy ngươi.”
Lục Kiến Vi gật đầu, sau khi trò chuyện xong thì trở lại lầu ba tu tập công pháp.
Nhạc Thù xách nước ấm lên lầu để trước cửa phòng Ngụy Liễu, cách một lớp cửa gọi nàng rồi lủi thủi chạy về sau bếp.
Tiết Quan Hà đang rửa chén.
“Tiết ca.” Nhạc Thù mặt mày rối rắm: “Các cô nương đúng là đáng thương, mỗi tháng đều phải đổ máu, trách không được các nàng ai nấy thoạt nhìn cũng yếu đuối.”
Tiết Quan Hà: “……” Hắn vội đổi đề tài: “Ngươi luyện võ công thế nào rồi?”
Nhạc Thù quả nhiên buồn rầu vò đầu.
“Ta cảm giác bản thân thật sự luyện rất chăm chỉ, nhưng dù luyện bao nhiêu cũng không có tiến triển, kiếm thuật cũng học không xong.”
Tiết Quan Hà đồng cảm, hắn cũng từng cho rằng bản thân thiên phú cực kém, căn bản không học được võ công, nhưng từ sau khi bái chưởng quầy làm vi sư, chưởng quầy dạy hắn tâm pháp cùng đao pháp thích hợp, hắn có thể cảm nhận được tiến bộ của bản thân một cách rõ rệt.
“Ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ thiên phú của ngươi không nằm ở kiếm thuật hay không?”
Nhạc Thù theo bản năng trả lời: “Đương nhiên nghĩ tới, nhưng học võ sao có thể kén chọn……”
Không đúng, trước mắt hắn là người có thể tùy tiện lựa chọn võ kỹ!
Nhạc Thù hâm mộ nhìn Tiết Quan Hà.
“Ta cũng muốn thử xem bản thân thích hợp loại võ đạo nào.”
Tiết Quan Hà an ủi hắn: “Khẳng định sẽ có cơ hội.”
Lầu hai, Ngụy Liễu rửa mặt chải đầu xong thay sang áo váy sạch sẽ, nghe được Đào Dương gõ cửa.
“Sư muội, ngươi không sao chứ?”
Ngụy Liễu mở cửa: “Vào rồi nói.”
Đào Dương lại quay đầu không nhìn nàng, cũng không đi vào.
“Ngươi không có việc gì thì tốt, ta chỉ hỏi một chút, không đi vào.”
“Sư huynh, ngươi đợi chút.”
“Sư muội nói đi.”
“Ngươi vào trong rồi nói.”
“Được.”