Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 597

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:27:41
Lượt xem: 70

Lục Kiến Vi: "Vậy thì hướng tới mục tiêu này cố gắng, mỗi ngày tiến một bước nhỏ, một năm có thể tiến lên một bước lớn.”

"Được!” Bạch Quả uống xong chén súp gà cho tâm hồn này, ý chí chiến đấu sục sôi, chạy tới sửa sang lại dược liệu.

Chủ đề này được bỏ qua như vậy.

Thượng Quan Hoài đi ra khỏi phòng, để Tiểu Đào ở bên trong chăm sóc.

"Lục chưởng quầy, có thể mượn một bước nói chuyện không?"

Lục Kiến Vi: "Không sao, ngươi cứ nói ở chỗ này đi.”

Hôm nay Thượng Quan Dao gặp hung hiểm, Viên Quỳnh tạm dừng xem bệnh, trong khách điếm không có người ngoài ở lại.

Thượng Quan Hoài chắp tay hỏi: "Phải chăng Lục chưởng quầy nhận được anh hùng thiếp của Võ Lâm Minh?”

"Nhận được.”

"Ngươi có ý định tham gia hay không?"

Lục Kiến Vi hiểu ý: "Ngươi hy vọng ta đi sao?”

"Không phải hi vọng, là khẩn cầu.” Thượng Quan Hoài đầy mắt chân thành: “Mỗi kỳ đại hội võ lâm đều sẽ có người vô ý bị thương hoặc mất mạng, thư viện Lô Châu cũng không ngoại lệ. Thư viện lấy nghiên cứu võ kỹ làm chủ, võ giả am hiểu chế địch thật sự không nhiều lắm, cũng không đủ xuất sắc, mỗi lần tham gia đều sẽ tổn thất..."

"Nói trọng điểm."

"A, được.” Thượng Quan Hoài nghẹn họng, nói ngắn gọn: "Đến lúc đó ta muốn mời Lục chưởng quầy ra tay cứu trị đệ tử trong viện, tiền chẩn bệnh một người hai mươi nghìn lượng bạc. ”

Lục Kiến Vi mỉm cười hỏi: "Thượng Quan viện trưởng, ta là người làm ăn, mặc dù ngươi ra giá cao, nhưng với ta mà nói, giá trị cũng không lớn. Nếu như quý viện không có đệ tử bị thương, hoặc là số người bị thương cực ít, vì sao ta phải vì mấy chục lượng bạc mà phải ngàn dặm xa xôi chạy tới Lạc Châu?”

"Chỉ cần Lục chưởng quầy đồng ý, ngoại trừ tiền xem bệnh ra, còn có năm trăm nghìn lượng tiền đi lại.”

Lục Kiến Vi: “...”

Ra tay hào phóng nha.

Hiện tại nàng có thể không để ý mấy chục nghìn lượng, nhưng không thể không quan tâm năm trăm nghìn lượng.

“Học phí” của Tiểu Vụ còn cần hơn ba triệu năm trăm nghìn lượng bạc, năm trăm nghìn lượng cũng có thể giúp nàng giảm bớt một chút áp lực.

Nhưng nàng vẫn có chút do dự.

"Đây là lần đầu tiên Lục chưởng quầy nhận được anh hùng thiếp, có lẽ còn chưa có dịp hiểu rõ đại hội thi đấu.” Thượng Quan Hoài lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Đại hội võ lâm bao gồm tỷ thí lôi đài vài tỷ thí cá nhân. Tỷ thí lôi đài sẽ là trận tỷ thí chính thức, nếu thắng có thể nhận được phần thưởng phong phú, tiền thưởng cao tới ba trăm nghìn lượng; tỷ thí cá nhân là các võ giả sẽ tìm kiếm đối thủ của riêng mình và hạ chiến thiếp, người nhận được chiến thiếp nhất định phải ứng chiến, nếu không đồng ý, thì nhất định phải giao nộp một trăm lượng tiền miễn chiến, trước khi so tài, hai bên phải chuẩn bị tặng thưởng, người thắng có thể lấy đi tặng thưởng của đối phương.”

Lục Kiến Vi gật đầu: "Đa tạ Thượng Quan viện trưởng giải đáp nghi vấn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-597.html.]

"Ách, có phải ta đã nói nhiều quá không?” Thượng Quan Hoài ngượng ngùng nói: “Lục chưởng quầy có đồng ý hợp tác hay không?”

"Thượng Quan viện trưởng nói chuyện làm ăn với người khác đều là dùng mặt nạ gặp người sao?”

"Xin lỗi, ta quên mất.” Thượng Quan Hoài sờ sờ lên mép mặt nạ, nhưng không xé ra: “Thật sự thất lễ, mong Lục chưởng quầy thứ lỗi. Hôm nay ta quá nóng vội, đợi ngày mai ta sẽ mang theo tiền xem bệnh chính thức đến nhà bái phỏng.”

Lục Kiến Vi: "Không cần, A Dao còn chưa tỉnh, đợi thân thể nàng khôi phục, chúng ta lại nói chuyện khác, tiền khám bệnh đến lúc đó sẽ nộp cũng không muộn.”

"Được, vậy ta sẽ không quấy rầy Lục chưởng quầy nữa."

Lục Kiến Vi không đợi lâu, trước khi trở về sơn trang thì dặn dò A Điều: "Chờ A Dao tỉnh lại, ngươi dẫn nương mình tới sơn trang một chuyến.”

"Vâng.”

Trở lại Bạch Hạc sơn trang, mặt trời đã lặn xuống phía tây, vừa đúng lúc ăn cơm tối.

Nàng bước vào ngưỡng cửa, trước mắt cũng không phải bức tường quen thuộc, mà là hòn non bộ kỳ quái.

Trận pháp?

Nàng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng chỉ trong vài giây, trận pháp lui tán, lộ ra bộ dáng nguyên bản của tòa nhà.

Ôn Trứ Chi vòng qua bức tường, mặt mày nhu hòa.

"Là A Nhạc bố trí trận pháp.”

Lục Kiến Vi xách bình gốm, chậm rãi đi về phía phòng ăn.

"Lúc mới quen biết hắn, hắn còn cần người khác bảo hộ, sau một thời gian dài cũng đã quen. Ngươi nói đúng, hắn đã trưởng thành rồi.”

Ôn Trứ Chi đi theo bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng, ý cười quanh quẩn trên khuôn mặt.

"Không chỉ A Nhạc, mà Quan Hà, Trương bá, Yến Phi Tàng, A Điều đều tiến bộ rất lớn.”

"Là ngươi dạy tốt.”

"A Nhạc cũng không phải do ta dạy.” Lục Kiến Vi mỉm cười trả lời một câu, đổi đề tài: “Thượng Quan Hoài của thư viện Lô Châu thế nào?”

Ôn Trứ Chi: "Võ Vương cấp tám sơ kỳ, tính cách hiền hoà, rất ít động thủ với người khác, nghe đồn giỏi nói chuyện.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giỏi nói chuyện?

Thật uyển chuyển.

Lục Kiến Vi từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Có thể ngồi vững vị trí viện trưởng thư viện Lô Châu, hẳn là không phải người ngu xuẩn.”

"Đúng là hắn không ngốc, thậm chí có thể nói là sống rất thông suốt. Tu vi của hắn trong thư viện không tính là đứng đầu, người ủng hộ cũng ít, có thể trở thành viện trưởng là kết quả bất đắc dĩ sau khi mấy bên đánh cược.”

Loading...