Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 592

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:27:33
Lượt xem: 54

Lương Thượng Quân lại nói: "Sau khi xuất hiện tin tức, trên giang hồ dần truyền ra chuyện Hách Liên Tuyết ngăn cản võ giả cướp đoạt Cố Bạch Đầu, có người đổ chuyện hoa giả lên đầu nàng, nói nàng và người Mâu tộc hợp tác với nhau, là phản đồ của võ lâm Trung Nguyên."

"Đám người này bị điên à." Tiết Quan Hà cau mày: "Cướp đồ của người ta vốn đã sai rồi, bây giờ còn trách người cản cướp bóc là phản đồ, sao có thể không biết phải trái như thế?"

Lương Thượng Quân thở dài: "Không phải giang hồ vốn như thế sao, nói đen thành trắng, nói trắng thành đen."

"Lương ca, ta tò mò rất lâu rồi, có phải trước kia ngươi từng chịu tổn thương gì đó không?" Nhạc Thù gắp một miếng thịt viên bỏ vào chén của hắn: "Xuân bi thu buồn không tốt cho sức khỏe đâu, ăn nhiều một chút."

"..."

Lục Kiến Vi hỏi: "Bây giờ Hách Liên Tuyết như thế nào?"

"Không biết." Lương Thượng Quân lắc đầu: "Nhưng nàng là nữ nhi của tông chủ Tiêu Dao Tông, chắc chắn sẽ không sao đâu."

Ôn Trứ Chi: "Nàng đang tìm kiếm manh mối ở cửa hàng đồ sắt Diêu gia tại Thương Châu."

"Đi thật à?" Lương Thượng Quân kinh ngạc: "Sao ngươi biết được?"

"Là thương đội ở ngoài tìm được, nghe được tin tức lan truyền." Ôn Trứ Chi thuận miệng trả lời một câu, sau đó chuyển sang Lục Kiến Vi: "Buổi sáng vừa nhận được tin, thấy cửa phòng ngươi đóng chặt nên không làm phiền ngươi."

Lục Kiến Vi nhếch môi: "Ừ."

"Không bình thường." Tròng mắt Lương Thượng Quân đảo qua đảo lại giữa hai người: "Các ngươi có gì đó lạ lắm."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ăn đồ ăn của ngươi đi." A Nại trừng hắn: "Là lẩu Tiết Quan Hà làm không ngon à?"

Tiết Quan Hà đột nhiên ngẩng đầu lên: "Không ngon?"

Lương Thượng Quân: "...Ăn ngon, ăn ngon."

Trở về từ Điền Châu, hắn vẫn là tầng dưới cùng của khách điếm.

Sau khi ăn xong, bọn tiểu nhị tụ tập trong sân để luận bàn, luân phiên so tài theo nhóm hai hai.

Cấp bậc của Yến Phi Tàng là cao nhất, nhưng lúc hắn luận bàn với người khác đều sẽ áp chế cấp bậc nội lực, ngươi tới ta đi, rất xuất sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-592.html.]

Lục Kiến Vi ngồi phơi nắng dưới hành lang, thỉnh thoảng chỉ dẫn vài câu.

Cho dù là Hoành Ba Chưởng hay Kinh Đào Đao Pháp, hoặc là Quyển Sương Đao Pháp của Tiết Quan Hà, lúc đánh nhau cũng có khí thế ngút trời, cực kỳ xuất sắc, mà khi kết thúc cũng dứt khoát lưu loát.

Đến lượt trận pháp của Nhạc Thù, Lục Kiến Vi thật sự nhìn không thấu, tiểu nhị bị nhốt trong trận pháp cũng khó mà phá trận được, kéo dài từng chút từng chút đến khi hao hết kiên nhẫn của người bên trong.

Sau khi Yến Phi Tàng mất rất nhiều sức lực để cưỡng chế phá trận, thì gật đầu với Nhạc Thù.

"Tiến bộ rất nhiều."

Nhạc Thù cười vô cùng vui vẻ.

Từ sau khi học "Mộng Hồi Mê Tân", nội lực của hắn không chỉ tăng vọt nhanh chóng mà còn lĩnh ngộ Kỳ Môn Thuật ngày càng dễ hơn.

"Còn phải cảm ơn Ôn công tử đã dạy ta."

Ôn Trứ Chi: "Nên làm thôi."

Nhạc Thù: ?

Tại sao lại là nên làm?

Trương bá ho nhẹ một tiếng, Lương Thượng Quân cười trộm, Tiết Quan Hà cũng không rõ lý do, chỉ có Yến Phi Tàng nhiệt tình giải đáp.

"Hắn ở nhờ tại đây, không trả tiền thuê, dạy ngươi Kỳ Môn Thuật là chuyện nên làm."

Nhạc Thù vội vàng xua tay: "Các ngươi đều là bằng hữu, là ta mời các ngươi tới ở, không cần trả tiền thuê, bí tịch võ kỹ quý hơn tiền thuê nhiều lắm, nên đây không phải chuyện nên làm."

Hắn vẵn luôn muốn báo đáp Ôn công tử, nhưng tiếc là không tìm thấy cơ hội.

"Là công tử thấy ngươi có thiên phú, không muốn ngươi bị mai một, ngươi không cần lo sợ như thế đâu, chúng ta đều là bằng hữu, cần gì phải so đo những chuyện này?" A Nại không nhịn được nói một câu.

Trương bá cười ha ha nói: "Đúng đấy, đều là bằng hữu, đều là người một nhà, cần gì phân biệt rạch ròi như thế."

Bỗng nhiên có ai đó gõ vang cổng lớn sơn trang.

Trương bá bước tới mở cổng, thấy là người quen thì lập tức cho người đi vào.

"Tiểu Đào?" Lục Kiến Vi hơi bất ngờ: "A Dao đâu?"

Loading...