Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 584
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:51
Lượt xem: 46
"Trừ 5000 đồng, kiểm tra hoàn tất." Tiểu Khách nói: "Thiên phú căn cốt: 74%, đã đạt trung đẳng; tâm pháp kiến nghị: Mộng Hồi Mê Tân; kỹ năng võ thuật kiến nghị: Kỳ Môn Độn Giáp."
Quả nhiên là thích hợp học thuật Kỳ Môn.
Lục Kiến Vi lại hỏi: "Nếu để hắn học tâm pháp mới, có cần phế đi nội lực ban đầu không?"
Hình như trong cuốn tiểu thuyết nào đó viết như vậy.
"Không cần." Tiểu Khách hết sức kinh ngạc: "Ngươi nghe ai nói? Tác dụng của tâm pháp chỉ là để tích góp và tuần hoàn nội lực, tâm pháp không hợp với căn cốt thì tốc độ sẽ chậm, tâm pháp hợp với căn cốt thì tốc độ sẽ nhanh, vậy thôi."
"Nói cách khác, đối với một người mà nói, dù nội lực do tâm pháp nào tạo ra cũng có thể cùng tồn tại đúng không?"
"Đúng vậy." Tiểu Khách nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi cho rằng nội lực của những người khác nhau sẽ bài trừ lẫn nhau đấy chứ?”
"Sao lại vậy?" Lục Kiến Vi phủ nhận, đánh trống lảng: "Mộng Hồi Mê Tân bao nhiêu tiền?"
Tiểu thuyết gạt người.
Tiểu Khách: "500 lượng."
"Trừ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa dứt lời, trong ba lô của hệ thống có thêm một cuốn bí tịch tâm pháp, tài khoản cá nhân bị trừ đi năm trăm lượng.
Trừ tiền lúc nào cũng tích cực hơn người khác.
Trao đổi trong đầu chỉ thoáng qua trong chốc lát, thiếu niên vẫn đứng trước mặt cúi đầu tỏ vẻ đáng thương.
Lục Kiến Vi nhẹ nhàng nói: "Ta đã sớm hiểu rõ vấn đề của ngươi, chỉ là do trước đó nhiều việc, lại cộng thêm muốn chọn tâm pháp phù hợp với ngươi cần thời gian, cho nên vẫn chưa nói với ngươi."
“Chưởng quầy?" Nhạc Thù lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
"Sau khi ta đến đây, người quen đầu tiên chính là ngươi và Trương Bá, kiếm được khoản tiền đầu tiên cũng liên quan đến hai người." Lục Kiến Vi vỗ vỗ vai hắn: "Chỉ dựa vào phần tình cảm này ta cũng không thể mặc kệ ngươi."
Viền mắt Nhạc Thù bỗng đỏ lên: "Cũng chỉ là hơn trăm văn tiền, làm sao bằng được ân tình của chưởng quầy. Nếu không có chưởng quầy che chở, chỉ sợ ta đã sớm mất mạng từ lâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-584.html.]
So với những thứ Lục chưởng quầy ban cho, những việc hắn làm còn chưa đến một phần vạn.
"Ta bồi dưỡng ngươi cũng là vì muốn tăng chiến lực cho khách điếm." Lục Kiến Vi mượn góc khuất của hộc tủ lấy ra cuốn Mộng Hồi Mê Tân đưa cho thiếu niên đang lệ nóng lưng tròng: "Đây là tâm pháp phù hợp với ngươi, mong rằng sau này ngươi sẽ chăm chỉ tập luyện."
Nhạc Thù lau nước mắt, trịnh trọng nhận lấy.
"Chưởng quầy, ta nhất định không phụ lòng bồi dưỡng của ngài."
Tuy chưởng quầy vẫn luôn tỏ ra chỉ điểm cho bọn họ chẳng qua là vì suy nghĩ cho khách điếm, cứ như làm vậy thì có thể dùng "giao dịch" che đậy "ân tình", thế nhưng mà trong lòng nhóm tiểu nhị đều hiểu, trên đời sẽ không còn Lục chưởng quầy thứ hai.
Nàng nói vậy là để giảm bớt gánh nặng ân tình của bọn họ, không muốn để bọn họ vì ân tình mà đi ngược lại ý muốn ban đầu của chính mình.
Nhưng với Nhạc Thù mà nói, cả đời làm tiểu nhị cho khách điếm chính là mong muốn ban đầu của hắn.
Từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi.
Hắn cầm tâm pháp trở về phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi.
Lục Kiến Vi ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: "Đưa tay ra."
Cánh tay của người đối diện đưa tới, đặt trên bàn, ngón tay thon dài cứng cáp, bàn tay thả lỏng buông nhẹ, chỉ tay trong lòng bàn tay hiện lên rõ ràng, đường số mệnh kéo dài xuống cổ tay, một phần bị che trong ống tay áo rộng.
"Nhìn đường số mệnh của ngươi, mạng ngươi còn rất dài, không cần lo lắng." Lục Kiến Vi cười trêu đùa một câu, sờ bắt mạch cho hắn.
Ánh mắt Ôn Trứ Chi chăm chú: "Ta cũng muốn sống lâu hơn một chút, còn muốn đến sư môn của ngươi xem thử."
"Ta nhớ trước đó có người nói, không cưỡng cầu, không tiếc nuối, bây giờ đổi ý rồi?"
"Ừm, có được càng nhiều, mong muốn cũng càng nhiều." Hắn khó có được một lần nói thẳng.
Lục Kiến Vi ngước lên liếc nhìn hắn, rút tay về.
"Lên giường, cởi áo."
Ôn Trứ Chi: ?
"Châm cứu cho ngươi, nghĩ gì vậy?" Lục Kiến Vi lấy túi châm ra, nhướng mày cười hỏi: "Muốn ta đỡ ngươi?"