Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 583
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:49
Lượt xem: 55
Thật ra có truyền ra ngoài hay không nàng cũng không để tâm mấy, nói như vậy cũng chỉ để Lương Thượng Quân nghĩ bí tịch khó có được, hắn sẽ càng trân trọng hơn.
“Hiểu rồi!” Lương Thượng Quân hai tay nhận lấy, cực kỳ thành kính: "Chưởng quầy, từ nay về sau ngài chỉ đông, ta tuyệt đối không chỉ tây!”
Cầm trong tay bí tịch hắn mừng rỡ xoay người, nhìn thấy bìa sách liền dừng lại, hỏi: “Quyển thượng có ý nghĩa gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Đủ để ngươi học một khoảng thời gian đấy.”
“Chưởng quầy, ngài thế này chẳng phải lấy đồ ngon dụ dỗ sao? Đưa quyển thượng mà không đưa quyển hạ thì ta ngủ làm sao được chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nếu ngươi lo không ngủ được, chi bằng trả lại bí tịch.”
Lương Thượng Quân: “...”
Tại sao người bị tổn thương luôn là hắn?
Trong lòng biết quyển hạ tạm thời vô vọng, hắn chỉ đành buồn bã rời khỏi sân.
Lục Kiến Vi nhìn hai người còn lại: “Các ngươi qua đây làm gì?”
“Yến đại ca nói trước đi.” Nhạc Thù nhường đường.
Yến Phi Tàng: “Chưởng quầy, ta có thể mua một thanh bảo đao của sư môn ngài không?”
“Kinh Đào không tốt?” Lục Kiến Vi hỏi: “Nó ở bên ngươi nhiều năm như vậy, ngươi nỡ sao?”
Yến Phi Tàng: “Cũng không phải không tốt, chỉ là không phù hợp với đao pháp của ta lắm, ta muốn đặt một thanh đao hoàn toàn hoà hợp với đao pháp và tâm ý.”
“Tiểu Khách, có nhận làm không?”
“Nhận!” Tiểu Khách không hề do dự: "Năm đó Hắc Thuỷ mà Phùng Viêm muốn có thể làm, thì một thanh đao có gì đâu chứ? Nhưng mà phí làm không rẻ đâu.”
“Bao nhiêu?”
“Một cây thương, ngươi bán cho Hồng Anh Kiệt hai mươi vạn, ta thu phí năm mươi vạn không quá đáng chứ?
"Đồng ý."
Lục Kiến Vi nhìn Yến Phi Tàng, vô cùng thản nhiên nói: "Bảo đao giá trị cao, định chế lại càng không rẻ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-583.html.]
"Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần có đao, tất cả đều dễ bàn." Yến Phi Tàng không hề gây khó dễ.
Lục Kiến Vi thầm nghĩ: Bình thường ăn mặc mộc mạc như vậy, không ngờ lại là một phú hào ẩn danh, không hổ là con cháu thế gia.
Nàng hỏi: "Nếu ngươi đã có tiền, sao không tìm những thợ đúc nổi danh trên giang hồ định chế?"
Yến Phi Tàng: "Yến gia có mấy chuôi đao do các đại sư làm ra, thua xa trình độ chế tạo của sư môn chưởng quầy. Huống hồ rất nhiều đại sư luôn khăng khăng với thủ pháp chế tạo của mình."
Câu nói này rất súc tích.
Hễ là đại sư thì đều có tự tôn riêng, dù có nhận định chế cũng không hoàn toàn làm theo yêu cầu của người mua.
Lục Kiến Vi có thể hiểu được, nàng nói: "Ngươi viết yêu cầu cụ thể lên giấy, ngày mai giao cho ta, ta sẽ chuyển đến sư môn."
"Được." Yến Phi Tàng khom người hành lễ, ôm quyền rời đi.
Áp lực dời lên người Nhạc Thù.
Hắn nhìn Ôn Trứ Chi bên cạnh, ngẩn ra giây lát mới nhỏ giọng nói: "Chưởng quầy, ta hiểu những gì hôm nay ngài chỉ dạy, nhưng mà dù ta có tu tập thế nào thì cấp bậc vẫn không tăng lên."
Trên mặt thiếu niên hiện lên chút ấm ức, rõ ràng không hề qua loa, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả người khác, nhưng mà nội lực lại tăng lên rất chậm.
Nếu không phải vẫn có chút thiên phú về trận pháp, hắn sợ rằng mình thật sự đã từ bỏ võ đạo.
"Ta học sớm hơn Tiết ca, nhưng hắn đã sớm vượt qua ta." Nhạc Thù cúi đầu buồn bực nói: "Thật sự không phải ta không nỗ lực, chưởng quầy, ta cũng không biết nên làm thế nào cho tốt."
Lục Kiến Vi vẫn luôn biết vấn đề này của hắn.
Trước đó xảy ra quá nhiều chuyện, vì giải độc cho A Điều và nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân mà đã giảm bớt sự quan tâm dành cho Nhạc Thù.
Hơn nữa lại thấy Nhạc Thù rất có thiên phú về trận pháp, học tập say mê nên nàng cũng gác chuyện này lại.
Bây giờ kế hoạch của nàng đã sắp đi vào quỹ đạo, vấn đề tiểu nhị của khách điếm cần gấp rút giải quyết.
Cũng đúng lúc nàng có thể dành ra thời gian và công sức.
"Ngươi học tâm pháp nào?"
"Phi Hạc Tâm Kinh gia truyền."
Lục Kiến Vi: "Tiểu Khách, xem thử căn cốt của A Nhạc, đề xuất thêm tâm pháp và kỹ năng võ thuật."