Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 555

Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:56
Lượt xem: 36

"Nhưng theo thời gian thay đổi, sự cân bằng của năm loại độc tạo ra một loại độc mới, châm pháp cũng không thể áp chế độc tố lan tràn, sau này ngươi trị bệnh cũng chỉ có thể dùng nội lực."

"Đúng vậy."

Lục Kiến Vi cẩn thận đánh giá sắc mặt hắn, không thấy bi thương khổ sở, giống như một trong những người đứng xem.

"Ngươi làm sao có thể lên làm Chỉ huy sứ?"

"Triều đình đã có kế hoạch từ lâu, chỉ là không đủ võ giả giúp sức, sau khi án hái hoa tặc xuất hiện, trong ngoài triều đình người người thấy bất an, Thánh Thượng bèn hỏi ý của ta."

"Ngươi đáp ứng?"

Ôn Trứ Chi giương mắt nhìn nàng, ánh mắt ôn hoà và thận trọng.

"Ta không có lý do từ chối."

Lục Kiến Vi hiểu lựa chọn của hắn, con người cần thực hiện giá trị xã hội, một kỳ tài luyện võ thiên phú trác tuyệt, được hoàng thất giúp đỡ, giúp triều đình giải quyết khó khăn là điều hắn nên và cũng là khát vọng muốn làm.

"Đã từng nghĩ sẽ báo thù chưa?"

"Nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho phụ mẫu và tổ phụ."

Lục Kiến Vi ngồi thẳng lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Nói cho ta biết bọn họ tên là gì."

Hô hấp của Ôn Trứ Chi bị kiềm hãm, ánh mắt ẩn hiện băn khoăn: "Lục chưởng quầy muốn thay ta báo thù sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thù của ngươi tự ngươi báo, nếu ngươi thật sự không báo được, lúc đó ta lại suy nghĩ xem có nên giúp hay không." Lục Kiến Vi nói: "Ta chỉ là nghĩ tới, những sát ý giấu trong bóng tối từ trước tới nay có liên quan gì tới Tiêu Dao Tông hay không. Ta phải chuẩn bị cho đầy đủ trước."

Ôn Trứ Chi nhẹ nhàng thở ra: "Được."

Trong vòng 3 ngày, Bố Ngõa tộc, Ấp tộc và Mâu tộc đưa tiền khám và dược liệu tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-555.html.]

Lục Kiến Vi dựa theo đơn thuốc giải dược, đem dược liệu đã được bào chế tốt = nghiền thành bột phấn, cho vào trong bình sứ.

Một lượng lớn dược liệu còn thừa nhờ tộc dân ba tộc đưa tới Bát Phương khách điếm ở Đạt Đạt Thành.

Lục Kiến Vi ra tay một lần tiền khám một vạn, Bố Ngõa tộc bốn mươi lăm người, Mâu tộc mười lăm người, Ấp tộc hai mươi người.

Trong đó tiền khám cho tộc dân Ấp tộc phải tăng gấp đôi, tam tộc tổng cộng 100 vạn lượng.

Tiền khám sẽ được chuyển từ ngân hàng tư nhân cho Lục Kiến Vi trong quá trình vận chuyển dược liệu.

"Lục chưởng quầy, mai là ngày Cố Bạch Đầu nở hoa, có lẽ ngày mai từ biệt, hai ta không còn cơ hội gặp lại nữa." A Lặc Hồng đưa tới một quyển sách: "Ngài giúp Thần Giáo rất nhiều, ta không biết lấy gì báo đáp, biết ngài rất có thiên phú về phương diện cổ thuật, tặng ngài một quyển sách quý trong giáo, ta dùng chữ Trung Nguyên sao chép lại một bản, mong ngài không chê."

"Sao có thể? Đa tạ giáo chủ rộng rãi tặng sách." Lục Kiến Vi ngạc nhiên mừng rỡ nhận lấy: "Mạo muội hỏi một câu, phương pháp bắt giữ cổ hoàng ngày ấy còn có thể sử dụng?"

A Lặc Hồng thản nhiên lắc tay: "Trong khoảng thời gian ngắn không thể dùng tiếp."

Lục Kiến Vi hiểu được, đại chiêu cũng phải có thời gian làm lạnh, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi nhiều một câu: "Cần bao lâu?"

"Nhanh thì một năm, lâu thì năm năm."

Lục Kiến Vi nhất thời không còn tâm tư.

Cố Bạch Đầu sinh trưởng ở vùng trung bộ của Mâu tộc, trung bộ Mâu tộc nằm ở Hồn Đoạn Lĩnh nổi danh nhất ở phía Tây Nam.

Trong Hồn Đoạn Lĩnh độc vật vô số, bẫy rập thiên nhiên cũng rất nhiều, những khách nhân giang hồ bình thường có mang nhiều giải dược cách mấy cũng chẳng có tác dụng gì.

Càng đừng nói tới trong núi rừng còn có thể xuất hiện chướng khí.

Ở Tây Nam, cũng chỉ có người Mâu tộc quen thuộc quy luật chướng khí của Hồn Đoạn Lĩnh, thông hiểu độc vật và tập tính dược liệu ở đây mới dám xông vào.

Đáng tiếc những khách nhân giang hồ Trung Nguyên, bình thường tâm cao khí ngạo, cảm thấy một ngọn núi cũng chẳng có gì, vì thù lao kếch xù, xông vào không thèm để ý hậu quả, phần lớn đều là hồn về đồi núi.

Nên nơi đây mới có danh xưng là Đoạn Hồn.

Nhưng ở Tây Nam, Hồn Đoạn Lĩnh còn có một cái tên khác.

Loading...