Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 552

Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:52
Lượt xem: 52

"Hai ngày trước, Thư Nhân truyền tin cho ta, nói phát hiện một thứ giống như cổ hoàng trên người một vị khách của Bát Phương khách điếm."

A Lặc Hồng ánh mắt lập tức sáng quắc: "Chẳng lẽ là nữ nhi của vị tông chủ Tiêu Dao Tông kia sao?"

"Giáo chủ làm sao biết được?"

"Ta dùng mệnh cổ tính ra một con đường sống, cố ý làm người chú ý tới Bát Phương khách điếm một chút."

A Lặc Hồng rủ mắt nhìn viên thạch trong suốt trên đỉnh quyền trượng, nơi đó có một con cổ hoàng đang ngủ say.

"Chẳng lẽ là Tiêu Dao Tông?"

"Giáo chủ phát hiện ra cái gì rồi sao?"

"Chỉ là suy đoán mà thôi." A Lặc Hồng lắc đầu: "Dù trong cơ thể Hách Liên cô nương có cổ hoàng, cũng không nhất định có quan hệ với Tiêu Dao Tông."

Ngay cả bọn họ còn không phát hiện ra cổ hoàng, huống chi là người Trung Nguyên?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bẩm giáo chủ, Lục chưởng quầy và Ôn công tử đã về núi rồi." Ngoài địa lao có giáo đồ bẩm báo.

A Lặc Hồng xoay người: "Đi nghênh đón khách quý trước."

Tiệc tối không người quấy rầy, khách và chủ đều vui.

A Lặc Hồng thẳng thắn nói: "Việc hôm nay do có người dùng cổ hoàng quấy phá, gây phiền phức cho hai vị rồi."

"Luyện chế cổ hoàng cực kỳ gian nan. " Lục Kiến Vi tò mò hỏi: "Tại sao có người có thể có ít nhất hai con cổ hoàng trong tay?"

A Lặc Hồng kinh ngạc: "Ít nhất? Hay là Lục chưởng quầy cũng biết trong người khách trọ của quý điếm có cổ hoàng?"

"Nhờ phúc của A Lặc Thư Đường chủ, đoán được vài phần."

Mọi người nhìn A Lặc Thư cuối bàn tiệc.

Sắc mặt A Lặc Thư bỗng đỏ rực lên, dưới cái nhìn chăm chú của giáo chủ và các trưởng lão, không thể không chính miệng nói ra thất bại của đêm đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-552.html.]

"Ta tự nhận cổ thuật không tầm thường, kín đáo đồng thời im hơi lặng tiếng, Lục chưởng quầy rốt cuộc làm sao phát hiện ra?"

Lục Kiến Vi: "Thật không dám đấu diếm, ta cũng từng học một ít cổ thuật, không tính tinh thông."

Từng học cổ thuật không có nghĩa là có thể nhận ra được sự tồn tại của cổ vương, nàng không trả lời ngay vấn đề của A Lặc Thư, nhưng người bên ngoài đã tự động bù vào cho nàng.

Nói không tinh thông có lẽ chỉ là khiêm tốn.

"Lục chưởng quầy vậy mà cũng tinh thông cổ thuật: " A Lặc Hồng tán thưởng tự đáy lòng: "Ngươi đúng là kỳ tài hiếm thấy."

Võ đạo, y đạo đều đã siêu phàm thoát tục, lại thêm cả cổ thuật, thiên tài như thế này thật sự hiếm thấy.

Huống chi, nàng còn trẻ tuổi như vậy.

A Lặc Thư vốn là thiên tài hiếm thấy trong tộc, trong lòng có chút tự đắc, nhưng từ sau khi quen biết Lục Kiến Vi, hắn luôn gặp phải đả kích.

Hiện giờ không ngờ ngay cả cổ thuật cũng không so được với nàng.

Lục Kiến Vi lại nói: "Người có thể luyện chế ra nhiều cổ hoàng mới là thiên tài chân chính."

Người như vậy, tuyệt đối không chỉ đơn giản am hiểu cổ thuật không đâu.

Nhắc tới chuyện này, người của Cổ Thần Giáo cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn.

"Tình hình rối bời hôm nay làm ta nhớ tới một vài chuyện đã cũ." Ánh mắt A Lặc Hồng nhiễm vẻ xa xưa: "Hồi còn trẻ, ta có một người bạn tốt, nàng và một võ giả Trung Nguyên yêu nhau, không tiếc rời khỏi Thần Giáo, cùng người trong lòng đi tới Trung Nguyên."

Lục Kiến Vi lập tức hăng say: "Sau đó thì sao?"

"Từ khi nàng rời khỏi Thần Giáo thì không còn tin tức gì nữa." A Lặc Hồng nói: "Nàng là người có thiên phú tốt nhất trong số những người cùng tuổi, nếu không rời khỏi Thần Giáo, vô cùng có khả năng sẽ luyện chế ra cổ hoàng, thật sự đáng tiếc."

Lục Kiến Vi gật đầu: "Quả thật đáng tiếc. Nhưng mà, sau khi rời khỏi Thần Giáo thì không thể luyện chế ra cổ hoàng nữa sao?"

"Nếu nàng thành thân sinh con, chính là còn có ham muốn cá nhân, người ham muốn cá nhân quá nhiều, rất khó luyện chế ra cổ hoàng chân chính."

"A Lặc Thư Đường chủ và A Lặc Khê trưởng lão là..."

A Lặc Khê vội vàng giải thích: "Hắn là cháu trai của tỷ tỷ ta, từ nhỏ đã mất người thân, ta đón hắn tới Thần Giáo nuôi nấng."

Loading...