Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 550

Cập nhật lúc: 2024-10-08 22:51:49
Lượt xem: 80

Người Mâu tộc cũng quỳ lạy nàng biểu đạt cảm kích.

A Trát Sơn vẫn chờ ở bên ngoài, thấy nàng xuất hiện lập tức quỳ rạp xuống đất. Hắn đã xây dựng tâm lý một lúc lâu, vì tộc nhân, hắn có thể cúi đầu.

Huống chi Bố Ngõa tộc và Mâu tộc đều quỳ trước nàng rồi, hắn quỳ một chút cũng không là gì cả.

Nếu nàng thật sự đồng ý chữa cho tộc nhân của hắn, sau này nàng chính là vị khách tôn quý nhất của Ấp tộc, những chuyện không vui trước đây hắn có thể nhận lỗi.

"Lục chưởng quầy, xin ngài cứu dũng sĩ của tộc ta! A Trát Sơn lạy ngài!"

Tộc trưởng Bố Ngõa tộc thấy thế, cũng không mở miệng giễu cợt nữa.

A Trát Sơn có thể vì tộc nhân làm đến mức này, coi như là một hán tử.

Lúc trước thấy tộc nhân bị thương nặng, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ cần có thể cứu mạng, bảo hắn làm cái gì cũng được.

Đều là tộc trưởng, hắn đồng cảm sâu sắc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Kiến Vi không phải là người thấy c.h.ế.t không cứu, mặc dù người của Ấp tộc từng xảy ra mâu thuẫn với nàng, khiến nàng thấy không vui, nhưng trên nguyên tắc, đối phương đã trả giá đại giới đồng thời nhận sai với nàng, chuyện này coi như qua.

Những dũng sĩ tham gia Cổ Thần Tiết cũng có rất nhiều người vô tội.

Nàng gật đầu nói: "Nể mặt Cổ Thần Giáo, ta có thể cứu tộc nhân của ngươi, nhưng tiền khám bệnh phải tăng gấp đôi."

"Có thể có thể!" A Trát Sơn không ngừng đáp ứng.

Trị xong cho người của Ấp tộc, mặt trời đã xuống núi.

Những tia sáng mờ tuyệt đẹp chiếu rọi khắp sơn cốc, nhuộm lên một màu sắc mê ly mờ ảo.

Lục Kiến Vi hao hết tinh lực, cổ tay vừa đau vừa mỏi, ngồi trong lều chữa bệnh không muốn động đậy.

Trong sơn cốc lửa được đốt lên, ánh lửa màu quất cùng ánh nắng chiều chói lọi xa xa đan vào nhau.

Nguy cơ qua đi, tộc dân ba tộc bắt đầu xào nấu đồ ăn.

Ôn Trứ Chi đổ nước ấm qua khăn vải, cẩn thận thay nàng chà lau hai gò má, thấy tay phải nàng buông xuống, bèn chồng mấy cái khăn nóng đặt lên cổ tay nàng.

"Ngươi đang chườm nóng cho ta sao?" Lục Kiến Vi cười hỏi.

"Ừm."

"Không cần phiền toái, vận chuyển nội lực mấy lần là đỡ thôi."

"Ngươi không thoải mái, chườm nóng có thể giảm bớt đau nhức."

Lục Kiến Vi lại cười: "Ôn công tử thật biết chăm sóc người khác."

"Lúc nhặt được A Nại hắn còn nhỏ xíu, luyện võ thường xuyên bị thương." Ôn Trứ Chi đợi khăn vải hết nhiệt, lại đổi lại cái khác nóng hơn.

Cứ vài lần như thế, cộng thêm vận chuyển nội lực, đau nhức trên cổ tay Lục Kiến Vi dần dần biến mất.

Lều chữa bệnh có vải mành che, ánh sáng tối tối, tộc dân xung quanh cũng sẽ không tới gần rình trộm.

Nàng thình lình nắm lấy cái tay đang đổi khăn của Ôn Trứ Chi.

Thon dài hơi gầy, khớp xương rõ ràng.

Lục Kiến Vi hơi dùng sức, kéo người lại gần một chút, nương theo ánh lửa của lò nấu thuốc, tinh tế đánh giá vẻ mặt cứng đờ của hắn.

"Bình thường ngươi xử lý án như thế nào?" Nàng nhỏ giọng hỏi bên tai hắn.

Tai Ôn Trứ Chi nóng lên, tay nắm khăn vải càng siết càng chặt.

"Đem người phạm tội mang về Ti thẩm vấn."

"Mang về từ chỗ nào?"

"Tửu lâu, khách điếm, phố xá, hoang dã... rất nhiều."

"Hái hoa tặc thì thường hay bắt được ở đâu?"

"..."

Lục Kiến Vi nhìn đôi mắt bất an buông xuống của hắn, cố ý buông hắn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-550.html.]

"Nói không nên lời?"

"Thanh lâu." Ôn Trứ Chi cuống quít nâng mắt lên, bỏ cái khăn trong tay xuống, nắm ngược lại tay nàng: "Ta nhắm mắt rồi."

"Mười ba tuổi, đúng là nên nhắm mắt." Lục Kiến Vi lười biếng đứng dậy: "Nên trở về Cổ Thần Giáo rồi, ta cũng không muốn ở đây ăn ngủ một đêm."

Ôn Trứ Chi không buông tay, ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt hơi có chút ảo não, cùng với sự vội vàng muốn làm cho nàng tin tưởng.

Dù trước giờ chưa từng ở chung với nữ tử, tiềm thức cũng biết phải phải chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Chuyện này rất quan trọng.

Lục Kiến Vi cười cúi người xuống, khi còn cách hắn mười phân thì dừng lại, hơi thở dường như quấn quýt lấy nhau.

Nàng chỉ nhìn hắn, không làm gì cả.

Lòng bàn tay Ôn Trứ Chi toát mồ hôi, ánh mắt không thể khống chế rơi vào trên môi nàng, như là bị ý nghĩ trong đầu mình doạ sợ, lại lập tức nhìn lên trên, nhìn mặt mũi của nàng.

Tim chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Trong đầu rối nhằng như bôi đầy keo dán, không thể bình tĩnh tự hỏi.

Ngón tay Lục Kiến Vi khẽ nhúc nhích, giống như muốn rút ra khỏi tay hắn.

Người sau quýnh lên, lập tức siết chặt hơn, Lục Kiến Vi thuận thế lại tới gần vài phần.

Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng cọ qua khoé môi nàng.

Chuồn chuồn lướt nước, lướt qua trong giây lát.

Thậm chí ngay cả độ ấm cũng chưa kịp cảm nhận hắn đã hoảng hốt dịch ra, giống con ch.ó nhỏ làm chuyện sai lầm, cúi đầu xuống bất an, lại còn lưu luyến lay góc áo của chủ nhân.

Lục Kiến Vi cảm thán trong lòng: "Tiểu Khách, hắn thật đáng yêu."

"Ta chưa thấy gì cả." Tiểu Khách đáp lại: "Vừa rồi bị che lại."

"Vậy ta an tâm rồi."

"..."

Tiếng bước chân tới gần, có người đứng ngoài mành.

"Lục chưởng quầy, giáo chủ biết được ngài đã khám bệnh xong, mời ngài cùng Ôn công tử về Giáo nghỉ tạm, trong Giáo đã chuẩn bị bữa tối."

"Biết rồi."

Lục Kiến Vi đứng thẳng dậy, lắc lắc bàn tay.

Ôn Trứ Chi nghe lời buông ra, lại ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng giơ bàn tay lên, bên trên dính đầy mồ hôi, là do hắn cọ vào.

Hắn lại cầm lấy khăn lau cẩn thận.

"Đi thôi, tới Cổ Thần Giáo." Lục Kiến Vi nói.

Ôn Trứ Chi gật gật đầu, thu dọn túi đồ đặt ở trên đùi, chuyển động xe lăn đi theo sau.

Ngoài phòng chữa bệnh, trời đầy sao.

Cổ Thần Giáo.

A Lặc Hồng và vài vị tế ti đang thẩm vấn A Trát Đóa.

Quyền trượng lấy ra cổ hoàng từ sau gáy A Trát Đóa, làm cho A Trát Đóa nguyên khí đại thương.

Nàng sắc mặt trắng bệch địa tựa vào địa lao, trên mặt nở nụ cười chế giễu.

"A Trát Đóa, Thần Giáo ký thác kỳ vọng cao vào ngươi, tại sao ngươi lại phản bội Thần Giáo?" A Lặc Khê lạnh lùng hỏi.

"Kỳ vọng cao?" Khuôn mặt vốn diễm lệ của A Trát Đóa giống như nhuỵ hoa sắp tàn: "Ý của ngươi là nhốt ta ở ngọn núi này suốt đời hay sao?"

"A Trát Đóa!" A Lặc Khê nhíu mày: "Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?"

"Ta đương nhiên biết, đối với các ngươi ta chẳng có gì phải giấu diếm, cái gọi là Thần Giáo, chẳng qua chỉ là một đám cổ sư tư tâm quấy phá, để che dấu đi tâm tư muốn thống lĩnh tam tộc mà thôi!"

A Lặc Khê tức đến nỗi nghiêng người sang chỗ khác, không muốn hỏi lại.

"A Trát Đóa, ngươi đã chán ghét Thần Giáo như thế, vì sao còn muốn tham gia tuyển chọn trong Cổ Thần Tiết, tiến vào Thần Giáo?" A Lặc Hồng sắc mặt bình tĩnh.

Loading...