Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:47
Lượt xem: 45
“Đừng! Tuyệt đối đừng!” Lữ Hồ Điệp vội vã hô to, sợ đao Yến Phi Tàng không có mắt: “Đôi tay này của ta không đáng tiền, có c.h.é.m cũng không có lợi cho các ngươi, ta đồng ý phạt tiền, tất cả tiền trên người ta đều lấy ra bồi tội, Lục chưởng quầy ngài đại nhân có đại lượng, tha cho ta đi.”
Lục Kiến Vi phân phó Trương bá: “Lấy toàn bộ tài vật trên người hắn xuống.”
Trương bá nghe lệnh đi lấy túi tiền Lữ Hồ Điệp.
“Tất cả tiền đều ở đây, có thể thả ta ra được chưa?” Lữ Hồ Điệp lấy lòng cười nói.
Lục Kiến Vi đưa tay vào ống tay áo lấy ra một chiếc bình sứ từ ba lô trong hệ thống ném cho Tiết Quan Hà.
“Cho hắn ăn.”
Bình sứ này là độc hoàn nàng mua từ thương thành, một viên có thể làm võ giả cấp năm tê mỏi ba ngày, trong vòng ba ngày toàn thân cứng còng, không thể nhúc nhích.
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lữ Hồ Điệp sợ tới mức phấn trên mặt rơi ào ạt, nhưng lại ngại đao của Yến Phi Tàng nên không dám chạy trốn, cất giọng run rẩy hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc làm tê mỏi thân thể.” Lục Kiến Vi chế nhạo: “Ngươi tự mình thử xem.”
Lữ Hồ Điệp không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên người hắn cũng có không ít giải dược.
Mắt thấy độc hoàn sắp vào miệng, Lữ Hồ Điệp đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.
“Đợi đã!”
“Có chuyện gì?”
“Lục chưởng quầy, bổn cô nương tự nhận độc trùng của ta khó lòng phòng bị, ngươi rốt cuộc phát hiện bằng cách nào?” Hắn liếc nhìn Yến Phi Tàng: “Ta nghĩ Yến tiền bối cũng không phát hiện ra?”
Yến Phi Tàng: “……”
Hắn quả thật cũng có cùng nghi vấn, trừ phi cảnh giới Lục chưởng quầy đã vượt xa hắn?
Mi mắt Lục Kiến Vi cong cong: “Muốn biết sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-55.html.]
“Đương nhiên!” Lữ Hồ Điệp đáp.
Thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết nguyên nhân thất bại.
“Xin lỗi, không thể phụng cáo.” Lục Kiến Vi thu liễm ý cười: “Quan Hà, còn thất thần làm gì?”
“Ừm!”
Tiết Quan Hà lập tức đem độc hoàn nhét vào miệng Lữ Hồ Điệp. Chưa đến ba giây toàn thân Lữ Hồ Điệp căng cứng, phanh một tiếng ngã xuống đất, đầu sưng một cục, đau đến mức tròng mắt hắn run rẩy, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
“Chưởng quầy, nước giếng làm sao bây giờ?” Trương bá hỏi.
Yến Phi Tàng thu đao vào vỏ.
“Hắn dùng độc trùng, trên người hẳn phải có giải dược, để ta tìm xem.”
“Không cần, chỉ là chút độc cỏn con.” Lục Kiến Vi lấy ra một bình sứ nói: “Trên người hắn còn cất giấu rất nhiều độc trùng, cẩn thận bị chúng cắn.”
Lữ Hồ Điệp mắt lộ ra khiếp sợ. Độc trùng hắn nuôi không phải loại tầm thường, độc này cũng không dễ giải, vốn dĩ hắn còn muốn lợi dụng giải dược để chiếm ưu thế, hiện tại xem ra là hắn kinh nghiệm ít ỏi, không biết nhân ngoại hữu nhân.
Bát Phương khách điếm rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Yến Phi Tàng lang bạt giang hồ nhiều năm, theo bản năng suy nghĩ cao thâm. Tìm giải dược không khó, nhưng vừa có thể dễ dàng phân biệt độc tính độc trùng lại có thể tức khắc lấy ra giải dược, đây không phải là điều người bình thường có thể làm được.
Chẳng lẽ ngay từ khoảnh khắc Lữ Hồ Điệp ở trọ, Lục chưởng quầy đã chuẩn bị sẵn giải dược đối phó độc trùng?
Nếu không căn bản không thể giải thích được tình huống trước mắt.
Nếu đúng như hắn suy đoán, chẳng phải chứng tỏ Lục chưởng quầy hoặc là nói Bát Phương khách điếm đối với khách nhân giang hồ và việc trong giang hồ rõ như lòng bàn tay?
Hắn mới vào khách điếm đã bị Lục chưởng quầy nhận xét đao pháp, thậm chí dễ dàng chỉ ra sơ hở, trước đây còn không thể lý giải, hiện tại lại có thể giải thích.
Bát Phương khách điếm nhất định nắm giữ rất nhiều tình báo, sơ hở của hắn chắc chắn đã sớm nằm trong tình báo của khách điếm.
Lục chưởng quầy có lẽ rất lợi hại, nhưng người lợi hại nhất chính là người hoặc thế lực nào đó đứng sau lưng khách điếm.
Suy nghĩ của Lữ Hồ Điệp trong nháy mắt đồng bộ với Yến Phi Tàng, trong lòng như sóng to gió lớn.
Có phải hắn đã trêu chọc một tổ chức đáng sợ nào hay không?