Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 536
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:28
Lượt xem: 54
Xung quanh nàng không có ai dám tụ tập, chỉ có vị khách quý xe lăn đi sóng vai, A Mộc Sa và A Mộc An đi theo ở phía sau, còn có một người trẻ tuổi nghe nói là đường chủ của Thánh Dược Đường.
Lần đầu tiên Lục Kiến Vi nhận được nhiều ánh mắt chú ý như vậy, nhưng thích ứng rất tốt.
"Lục chưởng quầy thật là uy phong." A Lặc Thư bỗng nhiên âm dương quái khí mở miệng: "Không biết vì sao Võ Vương tiền bối lại đến đây tham gia Cổ Thần Tiết?"
Lục Kiến Vi: "A Mộc An có nhã ý mời ta, ta từ chối thì bất kính. Lúc ấy Lâm công tử cũng ở đó mà, cớ gì phải hỏi câu vừa rồi?"
A Lặc Thư: "…"
Uất nghẹn, thật sự rất uất nghẹn.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình ngụy trang rất khá, còn chơi đùa những người trong khách điếm đến xoay vòng vòng, đang có một chút tự đắc, ai ngờ kết quả là, hắn mới là trò cười trong mắt người khác.
Cục tức này dù thế nào cũng không nuốt trôi được.
"Nếu là khách nhân tôn quý của Bố Ngõa tộc, Lục chưởng quầy cũng không thể giấu giếm bằng hữu mãi đúng không?" A Lặc Thư nói: "Nếu như các ngươi làm ra hành động khinh nhờn Cổ Thần ở trong Cổ Thần Tiết, với thực lực của Võ Vương cấp tám, ngươi tự nhiên có thể dễ dàng chạy thoát nhưng Bố Ngõa tộc thì không tránh được trừng phạt."
Tất cả các tộc dân đều dựng lỗ tai lên.
Lục Kiến Vi bật cười: "Ta tới Điền Châu, là vì tìm thuốc cứu người, chỉ đơn giản như vậy thôi."
Nàng giải thích là để khiến cho tộc nhân Bố Ngõa an tâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Về phần người khác có tin hay không, nàng không để bụng.
"Lục chưởng quầy là y sư tới từ Trung Nguyên, khẳng định là vì cứu người." A Mộc An dùng ngôn ngữ Trung Nguyên nói một lần trước, rồi lại giương giọng lặp lại một lần bằng tiếng Điền Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-536.html.]
Người của Tháp Cách Trại tin tưởng.
A Mộc Sa và A Mộc An đều là người trong trại, nếu như không có Lục chưởng quầy và Ôn công tử thì cả hai người đều đã không còn trên nhân thế.
Bọn họ đã được tiếp xúc với ân nhân, không phải trả cái giá như cao thủ tiền bối, Sa Khỉ Thang khó uống như vậy mà vẫn mặt không đổi sắc uống hết xuống, hai người không có khả năng là người xấu.
Chỉ với thực lực cấp tám của Lục chưởng quầy, nàng muốn chơi xấu quả thật dễ như trở bàn tay, hà tất gì phải đi đường vòng như vậy?
Nghĩ đến cảnh tượng đám mãng phu Ấp tộc kiêu ngạo mới vừa rồi không thể không dán chặt vào núi nhường đường, trong lòng tộc nhân Bố Ngõa đều vô cùng sảng khoái.
Có người hiểu tiếng Trung Nguyên cao giọng hỏi: "Tiền bối, ngài có yêu cầu dược liệu gì thì cứ việc phân phó, ta tình nguyện đi hái cho ngài!"
"Nàng cần Ô Tình Quả." Có một người đáp lại trong đám người, là tiểu nhị A Mộc Lý của hiệu thuốc.
Tộc trưởng Bố Ngõa tộc sửng sốt.
Ô Tình Quả là vị dược liệu trân quý, nhưng không thể sử dụng được với đa số chứng bệnh, ngược lại, công dụng của nó rất hẹp, bình thường được dùng để giải độc, hơn nữa là loại độc tương đối đặc biệt.
Người buôn bán thuốc ở Trung Nguyên thường hô giá cao để thu mua Ô Tình Quả, nhưng số lượng cần không nhiều lắm, rốt cuộc cơ hội giải độc phải dùng đến Ô Tình Quả thật sự rất hiếm thấy.
Trong ấn tượng của hắn, rất lâu trước đây cũng có một vị y sư đến từ Trung Nguyên muốn mua Ô Tình Quả, đó cũng là một vị nữ tử.
Hắn gạt đám đông sang một bên, đi đến trước mặt Lục Kiến Vi, trịnh trọng hành lễ.
"Khách nhân tôn quý, ta là tộc trưởng của Bố Ngõa tộc A Mộc Kiều, trong tộc vẫn còn lại một ít Ô Tình Quả, ta có thể đưa cho ngài ba quả."
A Mộc An theo bản năng nói: "Ta đã hứa với Lục chưởng quầy, bản thân sẽ đi hái tất cả các loại dược liệu mà nàng yêu cầu."
"Nói nhảm, hái Ô Tình Quả dễ dàng như vậy sao?" A Mộc Kiều thấp giọng trách mắng: "Mạng người quan trọng hơn những vật bên ngoài, khó khăn lắm mới cứu được tính mạng của ngươi, ngươi đừng đi làm những việc nguy hiểm."