Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 532
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:22
Lượt xem: 43
"Ừ." Ánh mắt của Ôn Trứ Chi rơi xuống trên sườn mặt của nàng: "Đa tạ Lục chưởng quầy."
"Ngươi đã sớm biết chính mình sẽ như vậy rồi sao?"
"Đã có dự cảm."
Lục Kiến Vi nhíu mày: "Vậy ngươi còn tới Điền Châu làm gì? Ngươi nên chờ đợi ở nơi non xanh nước biếc tĩnh dưỡng sinh sống."
"Nếu là như vậy, mới gọi là có tiếc nuối." Ánh mắt của Ôn Trứ Chi trầm tĩnh: "Thay vì việc chờ đợi không hề báo trước, không bằng nhân lúc vẫn còn tri giác mà thưởng thức cảnh đẹp tại Điền Châu."
Lục Kiến Vi trầm mặc vài hơi, hỏi: "Rốt cuộc độc trong cơ thể ngươi là chuyện như thế nào?"
Trước kia nàng không lo lắng nhiều chuyện bao đồng như vậy, cũng không thích tra hỏi về quá khứ của người khác.
Nhưng có lẽ vì ánh trăng tối nay quá đẹp, cho nên nàng đã hỏi ra.
Ôn Trứ Chi thản nhiên nói: "Tranh đấu quyền lực."
"Lúc ấy ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Ba tuổi."
Ba tuổi, còn sớm như vậy, có thể sống đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng chút nào.
Lục Kiến Vi vốn định tìm hiểu chuyện cụ thể hơn, nhưng không biết vì sao đột nhiên lại không muốn hỏi nữa.
Nàng từng cảm thấy hối tiếc về những gì mình đã gặp, tuy rằng xuất thân trong một gia đình khá giả, nhưng khi nàng mười tuổi thì gia đình rơi vào hoàn cảnh nghèo khó, cha mẹ qua đời.
Nhưng sau khi xuyên qua, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Chỉ một Lâm Tòng Nguyệt phải chịu oan khuất sau lựa chọn của mình cũng khiến nàng chấn động hồi lâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng bởi vậy mà nàng có chút hiểu ra, không còn bài xích với nhiệm vụ của hệ thống nữa, ngược lại có chút chờ mong.
"Bùi Tri, có phải bởi vì ngươi đã mang mặt nạ lâu lắm rồi, cho nên mới không bỏ xuống được không?" Lục Kiến Vi nhìn vào đôi mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi đeo mặt nạ suốt hai mươi mấy năm, mặc dù đã tháo mặt nạ xuống nhưng vẫn giống đeo mặt nạ."
Đây là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với hắn.
Mờ mờ ảo ảo, rất khó để nhìn thấy khuôn mặt thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-532.html.]
Ôn Trứ Chi lộ ra ánh mắt mờ mịt: "Lục chưởng quầy, Ôn mỗ không rõ."
"Không rõ cũng không sao, ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi." Lục Kiến Vi cảm thấy bản thân có hơi nhiều lời, kịp thời ngừng lại, đứng dậy nói: "Ta trở về đây, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút."
Một bàn tay giữ chặt lấy ống tay áo của nàng.
"Ta không có đeo mặt nạ."
Lục Kiến Vi xoay người, nương theo ánh trăng, tựa hồ nhìn thấy trong ánh mắt hắn ẩn chứa mấy phần oan ức.
"Không phải nói đeo, chỉ là giống."
"Giống ở chỗ nào?"
"Chỉ là có loại cảm giác mà thôi." Lục Kiến Vi cố gắng hình dung: "Ví dụ như, ta biết Quan Hà muốn trở thành cao thủ, Yến Phi Tàng muốn luyện đao pháp đến cực hạn, A Nhạc thích nghề mộc và thuật kỳ môn, A Điều thích đi sâu vào nghiên cứu dược lý, nhưng ta không nhìn ra ngươi thích cái gì, ngươi muốn cái gì."
Ôn Trứ Chi ngẩng đầu lên, môi khẽ mấp máy, muốn nói cái gì đó rồi lại không thể nói ra được.
"Đêm đã khuya." Lục Kiến Vi kéo tay áo ra.
"Ta muốn đưa tiền tài cho ngươi, nhưng ngươi không cần." Hắn lấy hết can đảm nói: "Chuyện mà ta muốn làm, chính là cái này."
Lục Kiến Vi sửng sốt.
"Ta biết ngươi cần tiền để trở về sư môn, ta cũng biết sau khi ngươi trở về sẽ không xuất hiện nữa."
"Vậy thì tại sao ngươi vẫn đưa tiền cho ta?"
"Ngươi không vui khi ở đây." Ôn Trứ Chi gằn từng chữ một, giọng điệu cực kỳ chậm rãi: "Trở về có thể khiến ngươi vui vẻ, ta muốn làm cho ngươi vui vẻ."
"Vậy còn ngươi thì sao?"
"Ta cái gì?"
"Ngươi chỉ muốn đưa ta trở về thôi à?"
Ôn Trứ Chi chậm rãi nắm chặt bàn tay còn lại giấu trong ống tay áo.
"Trước khi năm giác quan biến mất, ta đưa ngươi trở về."
Cơn gió thổi qua song cửa sổ, phát ra tiếng kêu vù vù, âm thanh sột sột soạt soạt từ côn trùng và rắn rết bên ngoài tòa nhà, nhưng chúng không thể lại gần vì nước thuốc đã sớm được vung ra.
Trong thôn truyền đến tiếng kêu gào của đứa trẻ sơ sinh, tiếng cha mẹ đang không ngừng thấp giọng trấn an.