Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 530

Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:41:13
Lượt xem: 49

Lục Kiến Vi nhíu mày: "Ngươi có biết, chờ đến khi năm giác quan của ngươi hoàn toàn biến mất, ngươi sẽ trở thành một phế nhân không?"

Đối với võ giả mà nói, năm giác quan nhạy bén là quan trọng nhất.

Mưu ma chước quỷ trên giang hồ khó lòng phòng bị, không có năm giác quan xuất sắc thì rất khó nhận được nguy hiểm buông xuống.

Ôn Trứ Chi nhướng lông mi lên, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh nắng chiều tà trên ngọn đồi xanh phía xa, dịu dàng mà yên tĩnh.

"Ngươi lo lắng cho ta sao?"

Lục Kiến Vi nhướng mày: "Có vấn đề gì không?"

"… Không thành vấn đề."

Ôn Trứ Chi theo bản năng dời ánh mắt đi, nhìn về phía nơi khác, mấy hơi thở sau mới lén quay lại, phát hiện Lục Kiến Vi vẫn đang nhìn mình, hai tay vốn dĩ đang đặt trên đùi không khỏi siết chặt vào nhau.

"Ôn công tử, đã đến lúc trở về phòng rồi." Lục Kiến Vi cười ghé sát vào hắn: "Có cần ta giúp ngươi không?"

Ôn Trứ Chi lắc đầu: "A Mộc Sa đã chuẩn bị chu toàn."

Để thuận tiện cho hắn di chuyển lên xuống, sàn nhà được cố ý xây dựng sườn dốc bằng trúc.

Có hai gian phòng trên lầu hai, một bên trái và một bên phải, ngăn cách bởi một bức tường.

Tia nắng mặt trời cuối cùng biến mất trên phía chân trời, đồng thời cánh cửa được đóng lại.

Lục Kiến Vi nằm ở trên giường tre, đếm những hoa văn loang lổ trên xà, nhịn không được cong khóe môi lên.

"Tiểu Khách, ta đột nhiên cảm thấy hắn cũng rất đáng yêu."

Tiểu Khách: "Trong tiểu thuyết ngôn tình có nói rằng khi ngươi cảm thấy ai đó dễ thương thì hơn phân nửa là đã phải lòng đối phương."

"Hẳn là có một chút." Lục Kiến Vi suy nghĩ: “Có lẽ có thể thêm một chút nữa."

"Ở Đạt Đạt Thành ngươi đã từng khen hắn."

"Không sai, nhưng khi đó lý trí chiếm thượng phong." Lục Kiến Vi hào phóng thừa nhận: "Mục đích của ta là về nhà, cần gì phải trêu chọc hắn?"

Tiểu Khách không nói chuyện.

"Có chuyện gì vậy?" Lục Kiến Vi hỏi: "Có phải ngươi cũng cảm thấy ta không nên trêu chọc hắn nữa đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-530.html.]

"Không phải, chỉ là cuối cùng ta cũng hiểu 'không có kết quả’ mà ngươi nói vào ngày đó là có ý gì."

"…"

Tiểu Khách nghiêm túc hỏi: "Ngươi thích hắn không?"

"Không biết có phải thích hay không, có lẽ chỉ trong một lúc nào đó ta cảm thấy rằng hắn trông rất đẹp mắt, trong nháy mắt nào đó cảm thấy rằng hắn chính là gu của mình, nói không chừng trong mấy ngày nữa cảm giác này sẽ dần dần phai mờ."

"Hệ thống không hạn chế ký chủ yêu đương."

"Nhưng chính bản thân việc xuyên qua đã là một loại hạn chế."

Tiểu Khách nói bằng giọng điệu khinh người: "Cũng không nhất định."

"Ý của ngươi là gì?" Lục Kiến Vi nhướng mày.

"Đạo cụ xuyên không không bị giới hạn số lần mua." Tiểu Khách nói: "Không phải ngươi đã sớm biết rồi sao."

Lục Kiến Vi: "…"

Cho nên "không giới hạn mua" có ý nghĩa như thế này sao?!

Nàng vẫn luôn nghĩ rằng, bởi vì đạo cụ xuyên không quá đắt cho nên không cần thiết phải đặt ra những hạn chế mua hàng.

"Chẳng lẽ ngoại trừ ta ra, người khác cũng có thể sử dụng đạo cụ xuyên không?"

Tiểu Khách: "Cũng không phải, hệ thống đã được trói định với ngươi, bất cứ một thương phẩm nào ở nơi này đều cần phải có sự cho phép của ngươi thì người khác mới có thể sử dụng."

"Lúc trước ngươi từng nói rằng, ta có thể xuyên không xuyên trở về trước nút thắt thời không, nhưng người của thế giới này nếu xuyên đến thời hiện đại, bọn họ không có nút thắt thời không."

"Nếu như ngươi sử dụng đạo cụ xuyên không cho người khác, hệ thống có thể trợ giúp thiết lập nút thắt."

"Tuổi thì sao?"

"Ngươi là vị trí mỏ neo của hắn, có thể sửa đổi đến tuổi tác khi lần đầu các ngươi gặp mặt, nhưng cần phải trả phí thủ tục tương ứng."

Lục Kiến Vi híp mắt lại: "Phí thủ tục tốn bao nhiêu?"

"1% giá cả đạo cụ."

"Một trăm vạn, vậy quên đi." Nàng nằm trở lại giường, chớp mắt đã mất đi hứng thú: "Cộng thêm một đạo cụ nữa là trăm triệu hai, đến khi nào ta mới lấy ra nhiều tiền như vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Khách: "Ngươi không có, nhưng hắn có."

Loading...