Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 522

Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:41:01
Lượt xem: 62

Trong lòng Lục Kiến Vi đã chấp nhận lời đề nghị này, nhưng trên mặt lại biểu hiện không vui.

“Ta chỉ yêu hiện kim, không có hứng thứ với ngọc thạch phỉ thúy.”

Theo như nàng biết, người Khải Triều rất thích ngọc, phỉ thuý cũng là một loại ngọc, nhưng thuộc loại ngọc cứng, nhìn từ bên ngoài vẫn có chút khác biệt với ngọc.

Ngọc thanh nhã ôn hoà, có phong thái quân tử, màu của phỉ thuý diễm lệ tươi sáng, không được yêu thích như ngọc.

Nhưng ở trong thời đại của nàng, phỉ thuý mới là thứ khiến người ta điên cuồng.

A Trát Hà khó xử nói: “Lục chưởng quầy, ta nghe nói Trung Nguyên có không ít quý nhân thích thứ này, ngươi có thể dùng phỉ thúy đổi lấy tiền bạc.”

“Phiền phức.”

“Tộc ta có thể đưa cho ngươi ngọc thạch có giá trị hơn giá tiền chuộc hai phần, ngươi xem như thế được không?”

Lục Kiến Vi: “Hai phần? Ngươi đang bố thí sao?”

A Trát Hà: “...”

Đệ tử của Thánh Dược Đường trung bình 150 cân, dũng sĩ Ấp tộc bọn họ trung bình 300 cân, tiền chuộc đã cao gấp đôi rồi.

Tăng thêm hai phần còn không đủ sao?

Hắn lau mồ hôi: "Lục chưởng quầy nói ra con số đi.”

“Nhiều nhất thêm năm phần.” Lục Kiến Vi quả quyết nói: “Ngươi còn mặc cả thì có lẽ bọn họ còn phải chịu chút đau đớn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

A Trát Hà nhanh chóng nuốt lại lời trả giá, cười khổ nói: “Để ta trở về bẩm báo tộc trưởng, đợi tộc trưởng quyết định.”

“Cứ tự nhiên.”

Sau khi A Trát Hà rời khỏi, Lục Kiến Vi hỏi Tiểu Khách: “Nếu như ngày nào đó ta tích đủ tiền, sau khi mua xong đạo cụ xuyên không còn dư tiền, số ngọc thạch và tiền dư có thể mang về không?”

Tiểu Khách: “Theo lý mà nói thì có thể. Nhưng ở thời đại của ngươi muốn mua bán vàng bạc đá quý cần phải xác minh nguồn gốc, ngươi mang về cũng không dùng được.”

Lục Kiến Vi: “... Ta đặt nó ở nhà cho đẹp không được sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-522.html.]

“Đương nhiên có thể.”

“Võ công của ta có phải cũng sẽ không mang theo được?”

“Thế giới của ngươi không tồn tại võ công.”

Lục Kiến Vi: “Đợi ta có thể xuyên về nói không chừng cũng đã già rồi, nếu như không thể dùng võ công giữ gìn thanh xuân, ta xuyên về là vì cái gì?”

“Đạo cụ xuyên không sẽ giúp ngươi quay lại nút thời không trước khi xuyên qua. " Tiểu Khách giải thích nói: "Nói đơn giản chính là cho dù ngươi ở đây bao nhiêu năm, thế giới bên kia đối với ngươi mà nói là đang đứng im, chỉ cần ngươi có thể trước lúc c.h.ế.t tích đủ tiền, ngươi có thể xuyên về trước khi tất cả bắt đầu.”

Lục Kiên Vi kinh ngạc hỏi: “Thế nên ta đang làm vệc không công?”

Tiền tài không đưa về được, võ công cũng không đưa về được, nàng đi chuyến này làm gì?

“Không phải.” Tiểu Khách trấn an nàng: "Chỉ cần ngươi không làm trái quy tắc của hệ thống, tích được tiền xuyên về thì có thể nhận được tiền công tương ứng, nếu như nhiệm vụ xuyên không hoàn thành xuất sắc, hệ thống sẽ vì ngươi chuẩn bị tiền thưởng cực kỳ phong phú, sẽ không khiến ngươi thất vọng, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Ngươi có thể sống hơn người khác một đời.”

Lục Kiến Vi: “... Tiền lương và tiền thưởng là bao nhiêu?”

“Tền công và tiền ngươi kiếm được ở thế giới này có liên quan đến nhau, ví dụ ngươi kiếm được một trăm triệu lượng bạc, sau khi quay về có thể cầm một trăm triệu nhân dân tệ, tiền thưởng được tính theo mức ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ngươi trói ta tới đây là vì chỉnh đốn giang hồ đúng không?”

“Không tồi.”

“Như thế nào mới gọi là hoàn thành?”

“Đợi ngươi có tư cách tạo ra quy tắc, đồng thời có thể để cả giang hồ tuân thủ mới tính là thực sự hoàn thành nhiệm vụ.”

Lục Kiến Vi: “Trách nhiệm không chỉ lớn lao mà còn quá xa vời.”

“Hiện tại bước đầu đã nhìn thấy tác dụng rồi. " Tiểu Khách nói: "Ta tin ngày đó sẽ không còn xa.”

Lâm Vọng quay về Thánh Dược Đường, gỡ bỏ đoản kiếm bên hông, sau đó gọi A Thạch Thải đến.

“Chịu phạt rồi?”

A Thạch Thải quỳ một chân xuống, cung kính nói: “Bẩm đường chủ, đám người A Thạch Thái đều đã chịu phạt, có điều thuộc hạ tự mình làm chủ, trị dứt cổ độc cho bọn họ trước khi chịu phạt.”

Loading...