Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 512
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:47
Lượt xem: 49
"Đi đi, đừng quá rõ ràng, chủ yếu là phải bất ngờ, hiểu chưa?"
Tiết Quan Hà mạnh mẽ gật đầu: "Hiểu rồi."
Hắn đi vài bước, lại xoay người hỏi: "Tại sao ngươi lại biết?"
"Công tử ta nói." A Nại nhỏ giọng trả lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ôn công tử làm sao biết được?"
A Nại ghé sát vào lỗ tai hắn, thì thầm: "Trên danh sách đăng ký của quan phủ có."
Đúng nhỉ.
Tiết Quan Hà giơ ngón tay cái lên, tại sao hắn lại không nghĩ tới chuyện này?
Bát Phương khách điếm đăng ký với quan phủ, tin tức thân phận của đông gia cụ thể tới ngày sinh tháng đẻ, dùng chút thủ đoạn là có thể tra ra được.
Là hắn ngu dốt , lại không nghĩ tới chuyện sinh nhật của sư phụ.
"A Nại, lần này ta nợ ngươi một ân tình."
"Lớn thế nào?"
"Rất lớn."
"Được rồi, ta chờ ngươi trả."
Tiết Quan Hà mặt ngoài giả vờ như không có gì, cũng bắt chước A Nại viết tờ giấy, tìm bốn tiểu nhị còn lại, đưa cho bọn hắn nhìn.
Bốn người vẻ mặt ngơ ngác.
Ngày mai là sinh nhật của chưởng quầy? Phải tặng quà không? Nên tặng cái gì?
Nhưng hình như chưởng quầy không thiếu cái gì cả.
Năm tiểu nhị đưa mắt nhìn nhau.
Để không kinh động tới Lục Kiến Vi, bọn họ vây quanh bàn viết chữ trao đổi.
Yến Phi Tàng: "Tặng đao?"
Tiết Quan Hà: "Không nghe nói chưởng quầy thích đao."
Nhạc thù: "Tiết ca có thể làm một chén mỳ trường thọ, ta hình như không có gì có thể mang tặng được cả."
A Điều: "Ta cũng không có."
Chỉ còn một người là Lương Thượng Quân.
Hắn nghĩ một lát, cầm lấy cán bút, viết xuống một chữ - tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-512.html.]
Lục chưởng quầy yêu tiền nhất, đây không phải là chuyện gì mới mẻ.
Bốn người còn lại: "..."
"Không được, tặng tiền quá tục tằng, đây là ăn sinh nhật, đâu phải việc làm ăn buôn bán." Tiết Quan Hà viết lên giấy: "Hơn nữa, ngày mai là sinh nhật rồi, chúng ta đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy?"
"Đao không được, tiền không được, ta thật sự không nghĩ ra gì cả." Yến Phi Tàng rất buồn rầu.
A Điều: "Ta có một ý tưởng."
Bốn ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Lục Kiến Vi trầm mê cổ thuật cả một đêm, trước khi hừng đông nghỉ ngơi một lát, trời vừa sáng đã dậy, rửa mặt xong, mở cửa phòng ra.
Trời xanh mây trắng, ngàn dặm không mây.
"Sinh nhật vui vẻ nha, Vi Vi."
Tiểu Khách b.ắ.n pháo hoa trên màn hình, còn hát bài chúc mừng sinh nhật, cuối cùng một cái bánh sinh nhật có ngọn nến xuất hiện.
Lục Kiến Vi, sinh nhật hai mươi sáu tuổi vui vẻ.
"Cám ơn ngươi, Tiểu Khách." Khoé môi Lục Kiến Vi cong lên, xoa xoa lan can ngoài hành lang.
Gió mát chầm chậm thổi, tiếng chim hót mùi hoa thơm.
Đợi đã, mùi hoa?
Khách điếm hôm nay có gì đó không bình thường?
Phòng bếp không có khói bếp, chuồng ngựa không hề có động tĩnh, sân cũng không ai quét tước, hậu viện cũng không thấy bóng dáng bổ củi của Yến tiểu nhị, A Điều cũng không nghiên cứu dược liệu .
Chuyện gì vậy?
Nàng không cảm nhận nữa, nhướng mày.
Chỉ nghe thấy "bùm" một tiếng, hai ống dẫn bằng trúc ở lầu chính bỗng b.ắ.n ra vô số đoá hoa, dưới tác dụng của cơ quan, những đoá hoa đầy màu sắc nháy mắt b.ắ.n lên cao, gặp nhau trên không trung xanh ngắt.
Những bông hoa rực rỡ thơm ngào ngạt rơi từ trên không xuống, ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua khe hở giữa những bông hoa, chiếu vào mắt Lục Kiến Vi.
Nàng giật mình đứng đơ người tại chỗ.
"Mau thêm ít hoa." Trong góc truyền tới lời chỉ huy của A Điều: "Ngươi tới bên kia."
Một bóng dáng chạy vào phòng bếp, bưng ra một bát mì nóng hôi hổi, bên trên còn có một quả trứng trần nước sôi cùng với mấy cọng rau xanh.
Tiết Quan Hà đứng ở giữa sân, nhìn về phía Lục Kiến Vi đang đứng dưới cơn mưa hoa, lớn tiếng nói: "Chưởng quầy, hôm nay là sinh nhật ngài, chúc ngài thanh xuân vĩnh trú, thọ tỉ nam sơn!"
"Chưởng quầy, chúc ngài phúc tinh cao chiếu, tâm tưởng sự thành!" Ngay sau đó Nhạc Thù hô một câu.
Yến Phi Tàng đi tới, cầm đao mà đứng, tư thế oai hùng.
"Chưởng quầy, ta không biết cái khác, đành múa đao trợ hứng vậy."