Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 511
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:45
Lượt xem: 45
Biện Hành Chu thấy hắn kinh ngạc, vui sướng cười nói: "Lương huynh, đừng để ý đến hắn, tính hắn chính là không biết trời cao đất rộng như thế đó, đi đến đâu đắc tội người ta đến đó, nếu không có xuất thân Kình Thiên Điện, đã sớm bị người nghiền xương thành tro."
"Hừ!" Triệu Thụy tìm lại mạch suy nghĩ, trừng mắt nhìn Lương Thượng Quân: "Ngươi đi ra ngoài nếu nói với người khác mình họ Lương, người khác tất nhiên khinh thường ngươi, nhưng nếu ngươi nói chính mình là tiểu nhị của Bát Phương khách điếm, bảo đảm ngay cả võ vương cấp bảy cũng sẽ coi trọng ngươi vài phần."
Lương Thượng Quân cười nói: "Đạo lý ta đều hiểu được, nhưng ta sẽ không ỷ thế h.i.ế.p người."
"Ta làm gì mà ỷ thế h.i.ế.p người? Ta có lòng tốt bảo hộ hắn!" Triệu Thụy tức giận nói: "Một tên không môn không phái như hắn, dù là đi xem náo nhiệt, ai sẽ thật sự để ý đến c.h.ế.t sống của hắn chứ?"
Lương Thượng Quân: "..."
Lâm Vọng: "..."
Nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng lại làm cho người ta rất khó chịu.
Cứ thế qua hai ngày, vết thương của A Mộc An đã đỡ hơn nhiều, hắn đẩy một xe dược liệu tới.
"Lục chưởng quầy, ta đưa một ít lại đây trước, xin ngài nhận lấy."
Trong giỏ trúc đều là những dược liệu nàng viết, ngoài những loại khó hái ra, những loại khác đều đã được rửa sạch sẽ, phân loại và sắp xếp chỉnh tề đặt trong giỏ trúc.
"Nhanh vậy sao?"
"Đều là thu mua trong tộc cả, sợ ngài cần gấp nên mang trước một ít tới." A Mộc An giải thích xong lại vui vẻ nói: "Nghe A Mộc Sa nói ngài đáp ứng hắn tham gia Cổ Thần Tiết, tốt quá, người tốt như ngài chắc chắn sẽ nhận được lời chúc phúc của Cổ Thần."
Lục Kiến Vi bị lời nói giản dị như chân thành tha thiết của hắn chọc cười.
"Vất vả rồi, nếu như hái Ô Tình Quả khó quá, đến lúc đó đưa ta cùng đi cũng được."
A Mộc An vội vàng xua tay: "Sao có thể làm phiền ngài được? Ta đã từng hái Ô Tình Quả rồi, khẳng định không thành vấn đề."
Lục Kiến Vi không nhắc tới nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-511.html.]
"Còn có một chuyện: "A Mộc An hổ thẹn nói: "Lúc trước ngài cứu ta, chọc giận Ấp tộc, bọn họ muốn tới làm phiền ngài nhưng đã bị các dũng sĩ trong tộc ngăn cản lại, nhưng hiện tại sắp tới Cổ Thần Tiết, mọi người đều bận nghỉ lễ, sợ là sắp không cản được nữa."
Lục Kiến Vi cười nói: "Không sao, cứ để bọn họ tới."
Tới một người bắt một người, tới hai người bắt một đôi, chuồng bò không nhét nổi nữa thì còn chuồng gia súc ở lầu một.
Nhiều “dũng sĩ” tới một chút, tiện thể còn có thể rèn luyện sức chiến đấu của tiểu nhị trong khách điếm.
A Mộc An thấy nàng ung dung như vậy, nhớ tới những lời A Mộc Lãng từng nói, tin tưởng nàng là một võ giả lợi hại, tảng đá lớn trong lòng thoáng hạ xuống.
A Trát Mật trong chuồng ngựa nghe thế, trong lòng trào lên sự tuyệt vọng.
Có chuyện gì với đám phế vật trong tộc kia vậy? Ngay cả người của Bố Ngoã tộc cũng đánh không lại? Hay là căn bản không muốn cứu hắn về?
Lục Kiến Vi nhận dược liệu, sai A Điều đi bảo quản thích đáng xong thì trở về phòng, tiếp tục học tập cổ thuật.
Trong trúc lâu, A Nại ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt trên lầu ba, lại tới phòng bếp bên cạnh chủ lâu, tìm Tiết Quan Hà, đưa cho hắn một tờ giấy.
Tiết Quan Hà tuỳ ý liếc mắt một cái, sau đó lập tức trợn trừng mắt.
"Thật sao? !"
A Nại dựng ngón trỏ lên: "Ngươi nói nhỏ chút."
"Tại sao không nói cho ta biết sớm?" Tiết Quan Hà không khỏi phát sầu: "Ta hiện tại làm sao có thời giờ đi chuẩn bị?"
"Ta còn tưởng các ngươi đều biết hết rồi, thế mà thấy tới bây giờ các ngươi cũng không có động tĩnh gì cả." A Nại ném tờ giấy vào trong bếp, hừ nhẹ: "Ta cố ý tới đây nhắc nhở ngươi, ngươi còn trách ta không nói sớm."
Tiết Quan Hà tự biết đuối lý, vội vàng xin lỗi: "Vừa rồi là ta nhanh mồm nhanh miệng nói không suy nghĩ, xin lỗi ngươi. Cảm ơn ngươi đúng lúc nói cho ta biết, nếu không ta cũng không còn mặt mũi nào gặp chưởng quầy nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thế còn tạm được." A Nại khoanh tay trước n.g.ự.c nói: "Ngươi định làm thế nào?"
Đầu óc Tiết Quan Hà hiện tại rối như tơ vò, mờ mịt lắc đầu: "Ta không biết. Không được, ta phải thông báo cho bọn họ."