Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 503
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:37:06
Lượt xem: 41
"Có lẽ có một biện pháp khác." Ôn Trứ Chi đẩy xe lăn đi tới: "Hàng năm vào ngày mồng sáu tháng chín, ba bộ tộc ở Tây Nam sẽ cùng nhau tổ chức Cổ Thần Tiết, đến lúc đó Mâu tộc sẽ cử người tham gia Cổ Thần Tiết."
Lục Kiến Vi: "Cổ Thần Tiết có cho người xứ khác tham gia không."
"Ở trong lòng tộc nhân Bố Ngõa, ân nhân cứu mạng không được tính người ngoài." Ôn Trứ Chi cười nói: "Ngươi cứu được một người, với Bố Ngõa tộc, ngươi chính là người một nhà, có thể tham gia Cổ Thần Tiết."
Ánh mắt Lục Kiến Vi hơi sáng lên: "Nếu như ta cứu thêm càng nhiều tộc nhân Bố Ngõa, liệu ta có thể..."
"Ầm!" Một tiếng động lớn từ ngoài sân truyền đến.
Một đại hán to lớn như tòa núi nhỏ mang theo thanh đao lớn, từng bước một đi tới, mỗi đi một bước, mặt đất chấn động một lần.
Là A Trát Mật, người đã đả thương A Mộc An, chắc là nghe nói nàng cứu tộc nhân Bố Ngõa cho nên cố ý tới cửa tìm ngược.
Hắn cao ngang ngửa với tường viện, giọng nói như chuông lớn, hùng hổ xì xổ một câu.
Lục Kiến Vi nghe không hiểu.
"Chưởng quầy, hắn hỏi có phải chúng ta đã cứu A Mộc An của Bố Ngõa tộc hay không?" Lương Thượng Quân kịp thời phiên dịch.
Người Ấp tộc quả nhiên thiện chiến danh xứng với thực, hại người khác bị thương thì thôi đi, đến cả người cứu cũng không buông tha.
Lục Kiến Vi gật đầu nói: "Ngươi cứ ăn ngay nói thật với hắn."
Lương Thượng Quân bày ra vẻ mặt hưng phấn, hô to về hướng A Trát Mật: "Là chúng ta cứu thì thế nào?"
"Các ngươi cứu tiểu tử của Bố Ngõa tộc thì chính là kẻ địch của Ấp tộc ta, lũ người Trung Nguyên xảo trá, đáng chết!"
A Trát Mật vung đại đao lên, bổ về phía cánh cổng của khách điếm.
"Yến Phi Tàng." Lục Kiến Vi còn chưa kịp dứt lời, bóng dáng của Yến tiểu nhị đã xuất hiện ở bên ngoài viện, trường đao va chạm vào nhau, ngăn cản công kích của đối phương.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-503.html.]
Sức lực của A Trát Mật lớn vô cùng, lại còn là võ sư cấp năm, nhưng dưới nội kình của Yến Phi Tàng, hắn không thể chống chịu mà lùi lại mấy bước.
Hắn nghi ngờ nhìn vài lần, nói: "Không phải tất cả những người Trung Nguyên đều là lũ phế vật."
Chiến ý đột nhiên phát ra.
Đại đao trầm trọng không những không kéo hắn xuống mà ngược lại làm hắn như hổ thêm cánh, thần lực trời sinh kết hợp với đại đao dày nặng, cộng thêm nội lực cấp năm, khiến cho A Trát Mật gần như vượt hẳn qua các võ giả cấp năm.
Hắn thậm chí có thể vượt cấp đối kháng với cao thủ cấp sáu.
Đao pháp của Yến Phi Tàng vốn dĩ tăng trưởng theo sự uy mãnh, nhưng ở trước mặt A Trát Mật, thế nhưng có vẻ nhỏ bé lạ thường.
Hắn linh hoạt tránh được đao phong của đối phương, lấy khí thế của Kinh Đào đánh úp về phía cổ A Trát Mật.
A Trát Mật hét lớn một tiếng, vui vẻ ứng chiến.
Xét riêng về thực lực thì Yến Phi Tàng nhỉnh hơn, nhưng phòng ngự của A Trát Mật rất mạnh, khó có thể đánh bại hắn trong một chốc một lát.
Cuộc chiến của hai người càng lúc càng trở nên kịch liệt, ánh đao cuốn lên bụi mù trên mặt đất, dường như đến cả không khí cũng bị bóp méo.
Nhưng mặc kệ có bao nhiêu đao phong đánh trúng cửa viện, khách điếm cũng không có một chút hao tổn nào, người trong viện vẫn thản nhiên tự đắc như cũ.
Lương Thượng Quân thậm chí còn lấy hạt dưa ra, ngồi xổm trên mặt bắt đầu xem.
"Ngươi lấy hạt dưa từ đâu ra đấy?" A Nại nghi hoặc nhíu mày.
"Muốn lấy thì lấy thôi." Lương Thượng Quân duỗi túi giấy ra: "Muốn ăn không?"
A Nại trợn tròn hai mắt: "Ngươi lấy hạt dưa của ta!"
"Ngươi nói của ngươi thì là của ngươi chắc?"
"Ta đã làm ký hiệu!" A Nại thở hồng hộc nói: "Ta có vẽ một vòng tròn phía dưới túi, ngươi trộm hạt dưa của ta!"
"Đừng keo kiệt như vậy chứ, chỉ là hạt dưa mà thôi, ăn hết có thể mua lại được mà đúng không?" Lương Thượng Quân liếc nhìn Ôn Trứ Chi: "Nhà ngươi có nhiều tiền như vậy, tại sao tên người hầu lại bủn xỉn như thế?"