Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:55
Lượt xem: 57
"Không phải đùa..." Ôn Trứ Chi đưa tay thay nàng đổ phần nước trà lạnh đi, lại rót vào một chén trà khác: "Nếu ngươi không thích thì cứ bỏ đi, giống như nước trà này vậy."
"Trước kia ta chưa từng nhận ra ngươi còn có một mặt điên loạn như thế này." Lục Kiến Vi nói xong thì hơi dừng lại.
Không đúng, cái lần huynh đệ Hắc gia ở Phong Châu đánh lén khách điếm, Ôn Trứ Chi cũng không để ý đến an nguy của mình, mượn bọn chúng để thăm dò lai lịch của nàng, lúc đó cũng điên như bây giờ.
Nàng bình tĩnh hỏi: "Là vì biết mình không thể sống được bao lâu nên bắt đầu không thèm cố kỵ?"
"Lục chưởng quầy..." Ôn Trứ Chi hỏi lại: "Vì sao lại không cố kỵ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi nghẹn lời.
Có nhiều thứ cứ ngầm hiểu là được, nhưng bất kể lời nói hay hành động của đối phương cũng đều không liên quan đến cụm từ “không cố kỵ".
Nàng chỉ vì không muốn có gánh nặng nên mới nói nặng lời như vậy.
"Với tình trạng cơ thể của ngươi, vốn có thể tĩnh dưỡng ở Nam Châu, có thể sống thêm một khoảng thời gian, nhưng cứ nhất định phải lặn lội đường xá xa xôi, không phải không thèm cố kỵ thì là cái gì?"
"Xin lỗi, là ta không thể tuân theo lời dặn của thần y."
Lục Kiến Vi: "...."
Nàng vốn dĩ nghĩ đối phương giống như mấy lần trước, đến Tây Nam là vì có chuyện quan trọng cần xử lý nên mới không ngăn cản.
"Trà thơm quá." Ngoài viện bất chợt vang lên âm thanh ngạc nhiên: "Không ngờ tại Điền Châu cũng có thể ngửi được Bạch Trù Hương Bình."
Một người lắc lư cây quạt giấy bước vào khách điếm, ánh mắt nhìn về phía bàn trà trong viện trước, sau đó mới nhìn Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi.
"Thì ra là bằng hữu cũ, gặp nhau ở Khoái Ý Đình chính là duyên phận trời định, trước mắt lại kết quyên bởi vì hương trà, người bằng hữu này Biện mỗ nguyện kết giao."
"Vì uống một ngụm trà mà lừa người ta kết giao bằng hữu, ngươi còn cần mặt mũi không?" Triệu Thụy khinh thường đi vào theo: "Tuyết Nhi, kiểu người như hắn ngươi tuyệt đối không nên để ý tới."
Người trong viện: "...."
Tiết Quan Hà lanh lợi tiến lên: "Mấy vị khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-495.html.]
Triệu Thụy lùi về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn biển hiệu trước cửa, vẻ mặt khó hiểu.
"Các ngươi mở khách điếm ở đây?"
"Đúng vậy, người từ Trung Nguyên đến Tây Nam càng ngày càng nhiều, đông gia của ta muốn mở khách điếm tại Đạt Đạt Thành, cung cấp chỗ nghỉ chân cho thương nhân." Tiết Quan Hà không chút nháy mắt mà nói bậy.
Triệu Thụy tin tưởng, không khỏi nhìn về phía Yến Phi Tàng ở chuồng ngựa.
"Kinh Đào cũng có mặt, Tuyết Nhi, ngươi chọn đúng nơi rồi."
Bọn họ tìm khắp Đạt Đạt Thành nhưng cũng không tìm được chỗ nghỉ chân thích hợp. Mua một chỗ ở không phải không được nhưng Tuyết Nhi lại không muốn.
Khách điếm này không tệ, còn do người Trung Nguyên mở, rất phù hợp.
Mặc dù có chút xung đột tại Khoái Ý Đình, nhưng vì nể mặt Tuyết Nhi, hắn không thèm so đo với bọn họ.
Hách Liên Tuyết đứng dậy thi lễ với mọi người, màn che chuyển hướng xoay về phía Lục La.
Lục La hiểu ý, lập tức tiến lên một bước hỏi: "Chúng ta muốn ở trọ, xin hỏi vị nào là chưởng quầy?"
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "Ta họ Lục, là chưởng quầy của nơi này. Thượng phòng năm lượng, thứ phòng một lượng, chư vị muốn mấy gian?"
"...."
Bọn họ vào nhầm hắc điếm rồi sao?
Nhóm tiểu nhị nghe xong thì biết chưởng quầy cố ý muốn làm thịt khách.
Mặc dù trước khi đến khách điếm còn chưa định giá xong, nhưng theo bọn họ thấy, khách điếm ở Điền Châu giá cả có lẽ không thể định quá cao.
Giá mà chưởng quầy vừa nói, tuy giá thượng phòng giống với giá phòng ở Phong Châu, nhưng thứ phòng lại đắt hơn gấp đôi, rõ ràng là không vừa mắt với khách nhân.
Lời nói và hành vi của Triệu Thụy cùng Biện Hành Chu ở Khoái Ý Đình quả thật là khiến người ta không dám gật bừa.
Tiết Quan Hà nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
"Nếu chê đắt thì phiền ra ngoài đổi chỗ ở khác."
"Ngươi...."