Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 486
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:42
Lượt xem: 53
"Kia là đương nhiên, trên đời không có ngôn ngữ nào mà ta không thông hiểu cả.” Lương Thượng Quân đắc ý nhếch miệng, bắt chéo chân: “Chưa quen cuộc sống nơi đây, thì các ngươi không nên tùy tiện đi ra ngoài, nếu không lạc đường cũng không tìm được người hỏi.”
Nhạc Thù ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi.”
A Mộc Sa rắc nước thuốc sau đó rời khỏi khách điếm, hắn ở trong trại ngoài thành nên phải chạy về sớm một chút.
"Chờ một chút." A Nại gọi hắn lại, nhét cho hắn một gói đường, "Mang về cho muội muội, đệ đệ nhà ngươi ăn. ”
A Mộc Sa cầm gói đường, khóe miệng mở càng rộng.
Đường là đồ vật hiếm có ở Điền Châu, trước kia bọn hắn quanh năm suốt tháng cũng không nếm được bao nhiêu vị ngọt, sau khi thông thương với Trung Nguyên, có thương đội Trung Nguyên mang đường đến để giao dịch lấy thảo dược hoặc lông động vật thì bọn họ mới có cơ hội ăn đường.
Thế nhưng bất kể ở nơi đâu, đường đều là mặt hàng thu hút. Người Trung Nguyên còn không ăn nổi, Điền Châu thì càng khỏi phải nói.
Phần lớn đường mà thương đội mang đến rơi vào trong túi đại tộc, loại người dân bình thường như bọn họ nào có cơ hội mua được đây?
Hắn luôn miệng nói cảm tạ, cẩn thận bỏ gói đường vào giỏ trúc. Lại không dám đeo giỏ trúc ở đằng sau, nên dùng một tay xách theo, còn đậy kín cành lá trúc ở phía trên giỏ nữa.
Cửa viện một lần nữa đóng lại.
Mọi người đã đói bụng đến kêu vang, cũng may tay chân Tiết Quan Hà nhanh nhẹn, không lâu sau đồ ăn đã được bưng lên bàn.
Để thuận tiện, sảnh đường không được đặt trong tòa nhà chính, bên cạnh tòa nhà chính dựng một ngôi nhà trúc khác, được thiết kế đặc biệt để nấu ăn và ăn uống.
Các phòng trong tòa nhà chính chỉ được sử dụng để nghỉ ngơi.
Sau khi ăn uống đầy đủ, tất cả mọi người đều đi làm công việc riêng của mình.
Lục Kiến Vi ở phía trước viện gọi lại Ôn Trứ Chi.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-486.html.]
"Ngươi đưa sổ sách xây dựng khách điếm cho ta, sau này ta trả tiền lại cho ngươi."
Khách điếm là do Ôn Trứ Chi uỷ thác người xây dựng, tiền công cũng là hắn ứng ra, Lục Kiến Vi không muốn chiếm tiện nghi này.
Ôn Trứ Chi nhìn thoáng qua A Nại, rồi lấy ra một cuốn sổ hơi mỏng từ trong gian phòng rồi đưa cho Lục Kiến Vi.
Xây dựng khách điếm dùng nhiều cây trúc, cây trúc ở đây không đáng tiền, đất đai và tiền nhân công chiếm phần lớn, nhưng tổng số tiền ít hơn nhiều so với Lục Kiến Vi tưởng tượng.
Xây dựng một khách điếm như vậy chỉ tốn có bốn mươi lăm lượng bạc.
Nàng trả tiền, lại hỏi: "Ngươi có biết Lâm Tòng Nguyệt khi còn sống chỗ ở nơi nào không?”
Lâm Tòng Nguyệt c.h.ế.t ở Tây Nam, trong tay "Phó Hoàng Tuyền" của Hồ Cửu Nương và phương thuốc giải dược bán thành phẩm, là thứ nàng đã có được trước khi chết, Đậu Đình cũng trộm bản chép tay trước khi qua đời của nàng từ chỗ ấy.
Hồn Đoạn Lĩnh nguy cơ trùng trùng, không thể cứ thế xông thẳng vào, không bằng đi trước một chuyến đến chỗ ở cũ của Lâm Tòng Nguyệt, có lẽ có thể có phát hiện mới.
Ôn Trứ Chi cầm túi tiền, ngẩng đầu nhìn qua nàng, nói: "Ở phía Tây Hồn Đoạn Lĩnh, nhưng mà, mười năm trước nơi đó còn chưa thuộc về lãnh địa Mậu tộc.”
"Bây giờ nó đã thuộc về Mâu tộc sao?” Lục Kiến Vi hơi trầm ngâm nói: “Mâu tộc là đại tộc ở Điền Châu, tổ tiên đời đời đều ở trong núi sâu, là tộc đàn thần bí nhất của Điền Châu, cực kì bài ngoại, tùy tiện tới đó chỉ sợ không ổn.”
Nàng đã xem qua sách của thư viện Lô Châu nên có hiểu biết nhất định về thế cục của các bộ lạc ở Tây Nam.
Điền Châu có ba tộc đàn lớn, cũng có thể xưng là bộ lạc.
Tộc người Bố Ngoã có tính tình ôn hòa nhất, chủ yếu là tộc này giao dịch với Trung Nguyên, người Ấp tộc rất thích tranh đấu tàn nhẫn, tương đối dã man; còn Mâu tộc thần bí nhất, ở sâu trong núi, rất ít lui tới với người bên ngoài.
Bọn họ mới đến nên cần phải làm việc cẩn thận, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn.
Nàng hỏi: "A Mộc Sa là người của tộc Bố Ngoã à?”
"Đúng vậy.” Ôn Trứ Chi cười hỏi: “Lục chưởng quầy có kế hoạch gì sao?”