Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 446
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:23
Lượt xem: 34
"Không sai, chỉ cần một ngày nàng không giao ra phương thuốc, mỗi ngày ta sẽ hạ độc c.h.ế.t một người, mỗi lần đều tính toán thời gian, đầu tiên thả tin tức ra, vì cứu người khác, rất nhiều lần nàng xuất hiện sau khi chất độc bộc phát, lời đồn bằng chứng cứ như vậy truyền đi, thật là quá ngu ngốc."
Cũng không biết Đậu Đình sinh ra tâm lý gì, lắc đầu thở dài: "Nàng cứ liều mạng cầm thuốc đi cứu người nhưng ai sẽ tin tưởng nàng? Những khách nhân giang hồ đó đều xem nàng như hồng thủy mãnh thú, sợ nàng, hận nàng, ước gì nàng đi c.h.ế.t đi, đến cuối cùng, không ai tin vào lời giải thích của nàng nữa."
Cả một đình viện lặng im, trong lòng mọi người đều có một tảng đá nặng trĩu đè lên, gần như không thể thở nổi.
Nếu như đây mới thật sự là chân tướng, vậy thì năm đó khi c.h.ế.t đi, Lâm Tòng Nguyệt oan uổng đến mức nào?
Nàng từng cứu biết bao nhiêu mạng người, nhưng cuối cùng chỉ có thể uống thuốc độc tự sát trong tuyệt vọng.
Thật đáng buồn! Thật đáng tiếc!
So với sự hiểu lầm của những người trong thiên hạ, sự phản bội của trượng phu chẳng là gì cả.
Một y giả thiên tài đã kết thúc một cách thảm thiết như vậy.
Viên Quỳnh tức giận đến tận cùng: "Ngươi không xứng làm nghề y."
"Ta không xứng thì ngươi xứng sao? Các ngươi xứng sao?" Đậu Đình cười ha ha, không tiếc lời trào phúng: "Võ giả các ngươi đứng đây xem náo nhiệt xứng sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người: "…"
"Năm đó khi nàng xảy ra chuyện, có ai trong các ngươi đứng ra nói giúp cho nàng? Đều là y giả, các ngươi có từng làm không?" Đậu Đình chỉ vào một đám người của Thần Y Cốc: "Các ngươi có rất nhiều người, tất cả đều âm thầm vui mừng, bỏ đá xuống giếng, vui sướng khi người gặp họa, đừng cho là ta không biết các ngươi ghen tị với nàng."
Gương mặt của mọi người trong Thần Y Cốc đều nghẹn đỏ bừng, muốn phản bác rồi lại không nói lên lời.
"Các ngươi thì sao?" Đậu Đình chuyển sang khách nhân giang hồ: "Các ngươi đều là những người từng trải qua chuyện này, năm đó chẳng phải các ngươi cũng từng thảo phạt nữ ma đầu, giơ vũ khí trong tay về phía nàng sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-446.html.]
"…"
"Thật nực cười, có một đám người đạo đức giả thế mà cũng dám chỉ trích ta." Đậu Đình điên cuồng mắng: "Cái đồ vong ân phụ nghĩa, năm đó Lâm Tòng Nguyệt đã cứu nhiều người như vậy nhưng không có ai rửa sạch oan khuất cho nàng, hiện giờ những người ta từng cứu cũng đến xem trò hề của ta, đây mà là võ lâm hiệp can nghĩa đảm sao? Ta khinh!"
Lục Kiến Vi không khỏi vỗ tay.
"Lời nói của Đậu y sư thật sự là tuyên truyền giác ngộ, nhưng nếu, trong lúc tàn hại những võ giả vô tội, ngươi cũng có thể ngẫm lại những lời này, hình như sẽ có sức thuyết phục hơn."
Đậu Đình: "…"
"Viên y sư, y sư táng tận thiên lương như thế này, quý cốc sẽ xử lý như thế nào?" Lục Kiến Vi hỏi.
Viên Quỳnh: "Lấy mạng đền mạng."
Mười năm trước hắn đã hạ độc nhiều kẻ phụ lòng như vậy, vu hãm hại c.h.ế.t Lâm Tòng Nguyệt, trong thời gian mười năm lại lừa gạt sự tin tưởng của võ giả, để bọn họ c.h.ế.t trong tay Thượng Quan Hạc, hành vi phạm tội chồng chất, quả thực tội ác chồng chất.
Chết một vạn lần cũng không đủ để bình ổn phẫn nộ của người dân.
"Tốt lắm." Lục Kiến Vi cười nói: "Đậu Đình muốn hại ta, là người bị hại, ta muốn chút bồi thường không quá phận đúng không?"
Viên Quỳnh: "Ngươi muốn cái gì?"
"Một nửa y thư và bút ký của Lâm Tòng Nguyệt."
"Ngươi muốn cái này làm cái gì?"
Dường như đầu óc của Đậu Đình thanh tỉnh một chút, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi là Lục Kiến Vi! Ngươi thật sự là Lục Kiến Vi! Người ngày hôm đó vào trong thư phòng của ta nhất định chính là ngươi!"
"Chúc mừng ngươi, ngươi đoán đúng rồi." Lục Kiến Vi cười tủm tỉm nói: "Ta muốn biết, trong tình huống biết rõ ta có Võ Vương cấp chín làm chỗ dựa, vì sao ngươi còn dám âm mưu hãm hại ta?"
Mọi người hít hà một hơi, trong mắt tràn đầy kính sợ.