Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 442
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:17
Lượt xem: 36
Với khả năng kiếm tiền của Võ Vương cấp tám và y sư cấp sáu, tài sản của bọn họ tất nhiên sẽ rất phong phú, từ những vật được trưng bày ở trong căn phòng chủ viện là có thể nhìn ra.
Nàng ngồi dưới mái hiên, chờ một lần phải mất hơn nửa canh giờ.
Mãi cho đến khi mặt trời đã lên cao, bên ngoài cuối cùng cũng trở nên ồn ào.
Dược phó của Đậu Đình không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.
Hắn chạy về Thần Y Cốc với tốc độ nhanh nhất, tìm được một vị y sư có quan hệ khá tốt với Đậu Đình để trình báo sự việc.
Sau khi y sư đó khiếp sợ thì lập tức bẩm báo lên phía trên.
Không mất bao lâu, tin tức đã được truyền đi khắp Thần Y Cốc, ngay cả Viên Quỳnh không thích nghe chuyện phiếm cũng nghe thấy một vài.
Bạch Quả mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng.
"Sư phụ, việc không thể được miêu tả là cái gì vậy? Rốt cuộc Đậu y sư đã làm gì với cư sĩ Quy Hạc? Tại sao người qua đường hảo tâm kia lại lòng tràn đầy phẫn nộ chính nghĩa? Đậu y sư sẽ không có việc gì chứ?"
Viên Quỳnh: "…"
Nàng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đậu Đình thường xuyên chữa bệnh cứu người ở Quy Hạc Cư, có quan hệ khá tốt với cư sĩ Quy Hạc, đây là chuyện ai trong Thần Y Cốc cũng biết rõ, sao đột nhiên lại phát sinh chuyện kỳ quái như vậy?
Người hảo tâm kia lại là ai?
"Dì Viên." Thượng Quan Dao nôn nóng chạy tới: "Chắc là Thập Nhị cũng đang ở Quy Hạc Cư, nàng sẽ không xảy ra việc gì chứ? Ta phải đi xem!"
"Chờ chút đã." Viên Quỳnh gọi nàng lại: "Chúng ta cùng đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thần Y Cốc yên bình nhiều năm, một khi phát sinh chuyện ly kỳ thế này, có rất nhiều y sư, y đồ như mèo ngửi được mùi tanh, toàn bộ đều lao ra khỏi sơn cốc.
Ngay cả với người trầm mê y lý cũng không thể bỏ qua sự náo nhiệt này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-442.html.]
Chờ đến lúc lãnh đạo cao nhất của Thần Y Cốc phản ứng lại thì bọn họ đã cách sơn cốc rất xa, thậm chí gọi còn không ai đáp trả.
Viên Quỳnh dẫn theo Thượng Quan Dao, Tiểu Đào, Bạch Quả, đi theo đám đông đến Quy Hạc Cư.
Đã có rất nhiều người tò mò đứng vây xung quanh tòa nhà.
Các võ giả của Vấn Tiên Trấn ở gần nên tới sớm hơn, bọn họ đã chiếm vị trí quan sát tốt nhất.
Có người ở trên tường viện, có người ở trên mái nhà, có người ở trên cành cây, tất cả đều mang theo ánh mắt sáng ngời, thần thái rạng rỡ.
Bạch Quả nhảy chồm lên trên.
"Có rất nhiều người."
Cũng may các võ giả còn cho Thần Y Cốc mặt mũi, chủ động tránh ra một con đường. Nhân vật chính của sự ồn ào lần này chính là y sư của Thần Y Cốc, dù sao cũng phải cho Thần Y Cốc đi vào xử lý.
Mấy y sư cấp bậc cao đứng trì trệ ở cửa, chậm chạp không ai đi vào. Bọn họ không biết rõ tình hình bên trong như thế nào cho nên không ai dám tùy ý xâm nhập.
"Không biết mục đích của kẻ cắp bên trong là gì, tùy tiện đi vào e rằng không thích hợp."
"Còn sợ cái gì, nếu như dám làm càn ở địa bàn của Thần Y Cốc, ta sẽ đánh tên đó đến không còn đất mà về!"
"Đậu y sư thật là đáng thương."
"Không bằng mấy người chúng ta đi vào trong thăm dò tình huống trước."
Bọn họ căn bản không tin những lời mà dược phó đã truyền lại, chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ không tin.
Nhưng với một kẻ cắp kiêu ngạo như vậy, họ vẫn phải đặt cẩn thận lên hàng đầu.
Có y sư chỉ đơn thuần tới xem náo nhiệt, không muốn mạo hiểm đi vào; có y sư không thích Đậu Đình cho nên muốn xem trò hề của lão, cũng không muốn làm chim đầu đàn; còn lại những y sư có cấp bậc thấp căn bản là không có tư cách.
Thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng vẫn không ra một thống nhất nào cả.
Viên Quỳnh nhíu mày nói: "Ta đi vào."
Không chờ mọi người phản ứng lại, nàng đã trực tiếp bước vào cánh cổng rộng mở, ba người Thượng Quan Dao theo đi phía sau.