Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:54
Lượt xem: 48
Lục Kiến Vi hỏi: "Quét xong hết chưa?”
"Còn thiếu một chút.”
"Thẩm cô nương, ngươi không sao chứ?” Thị nữ nói: “Ta vào đây.”
Lục Kiến Vi hơi nhíu mày: “Tiểu Khách, chúng ta đi trước.”
Nàng đang chuẩn bị rời khỏi thư phòng, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng xôn xao, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng kêu sắc bén.
"Dược lư bốc cháy! Có trộm!” Đám hộ vệ nhao nhao chạy tới phương hướng dược lư.
Lục Kiến Vi khẽ nhướng mày, thật sự là buồn ngủ đưa gối đầu, không biết là người tốt bụng nào đã thay nàng giải vây.
Thừa dịp hỗn loạn, Tiểu Khách gia tốc tốc độ quét hình.
Đậu Đình ở ngoài cửa đón khách, trong nháy mắt dược lư bốc cháy, lão lập tức khinh công chạy tới, mặc dù hỏa thế mãnh liệt nhưng lại gần hồ nước, chỉ trong chốc lát lửa đã bị dập tắt.
Lão nhìn qua cánh cửa bị đốt đen, trong lòng đột nhiên hoảng sợ.
Không đúng!
Thân ảnh đột nhiên hóa thành tia chớp, chạy về phía thư phòng.
Tiểu Khách vẫn còn một ô cuối cùng, ngoài cửa đã truyền đến nội lực d.a.o động, Lục Kiến Vi lập tức phong bế khí núp trong bóng tối.
Cửa bị đẩy ra, áo bào màu trắng lướt qua khe cửa, dừng lại ở cửa một lát, sau đó đi về phía giá sách nơi để dược thuật và độc thuật.
"Ra ngoài đi, ta nhìn thấy ngươi rồi.”
Lục Kiến Vi: Thủ đoạn lừa dối kinh điển, nàng không mắc lừa đâu.
"Tiểu Khách, còn bao nhiêu thời gian?”
"Sắp rồi, một phút nữa.”
Thư phòng không có chỗ nào thật sự có thể che chắn, Lục Kiến Vi ẩn sau giá sách, sớm muộn gì cũng có lúc bị phát hiện ra.
Chỉ cần đợi thêm một phút là nàng có thể rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-425.html.]
Đậu Đình từng bước tiếp cận nơi ẩn thân của nàng.
"Lục chưởng quầy, Đậu mỗ đưa thiệp mời cho ngươi, sao không quang minh chính đại vào cốc, ngươi lén lút tiến vào như vậy, Đậu mỗ rất khó xử."
Lục Kiến Vi: Tiếp tục lừa dối nhau đi, ai nhận người đó thua.
Đậu Đình đoán người tiến vào thư phòng chính là nàng, là bởi vì trước mắt chỉ có nàng cảm thấy hứng thú với sách thuốc của hắn, hơn nữa còn có năng lực hành động.
Từ Giang Châu đến Thần Y Cốc, dựa theo cước trình của khách nhân giang hồ, nhất định sẽ đến trước yến hội sinh thần của lão.
Kỳ thật yến tiệc sinh thần hôm nay chính là Hồng Môn Yến nhằm vào nàng.
Người lui tới trên yến hội phần lớn là y sư của Thần Y Cốc, chỉ cần là y sư, đều sẽ cảm thấy hứng thú với phương pháp chữa trị nội thương, đến lúc đó Đậu Đình chỉ cần dùng một ít lời nói là có thể gác nàng ở trên lửa nướng.
Nàng tới thì bắt cóc đạo đức, nàng không tới thì nhát gan sợ phiền phức.
So với một loại y thuật mới lạ, y thư của Lâm Tòng Nguyệt đối với Đậu Đình cũng không quá quan trọng.
Nhưng với A Điều, đây là mấu chốt để cứu mạng nàng.
Đậu Đình đang chờ nàng tự chui đầu vào lưới.
May mà nàng đã để lại tâm nhãn ngay từ lúc mới bắt đầu.
"Lục chưởng quầy, hôm nay là yến tiệc sinh thần của Đậu mỗ, ngươi đã đại giá quang lâm, không ngại thì đi ra gặp mặt mọi người một lần, cần gì phải câu nệ như vậy?"
Bước chân càng lúc càng gần, giữa bọn họ chỉ cách nhau một cái giá sách.
"Vi Vi, quét hình hoàn tất.” Tiểu Khách đúng lúc lên tiếng.
Lục Kiến Vi điều động nội lực toàn thân, giống như gió xẹt qua bên cạnh Đậu Đình, chạy về phía cửa thư phòng.
"Đứng lại!”
Đậu Đình cũng là võ giả cấp sáu, thị lực phi phàm, mặc dù không thấy rõ diện mạo cụ thể của kẻ xâm nhập, nhưng có thể phân biệt đường nét khuôn mặt và xiêm y của nàng.
Lão vội vã đuổi theo.
Lục Kiến Vi mượn cỏ cây trong viện che khuất, nhanh như chớp trở về khu nhà vệ sinh, nàng vừa định thay mặt nạ, cởi xiêm y ra thì phía sau lại truyền đến hơi thở của một người khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng đột nhiên quay người lại, năm ngón tay thành trảo, chụp về phía cổ đối phương.
"Chờ một chút!” Người kia nhanh nhẹn lui ra phía sau: “Hai ta cũng coi như đồng đạo, không cần nội chiến chứ.”