Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 419

Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:45
Lượt xem: 48

Nàng lấy ra mấy viên kẹo từ túi y phục bên người, đều là kẹp hoa quả nàng mua từ thương thành, lớp đường bên ngoài đổi thành loại thường gặp ở Khải triều.

"Đây là đồ ăn vặt người trong nhà ta làm, các ngươi nếm thử đi."

Kẹo có màu sắc sặc sỡ trông rất đẹp mắt.

Đôi mắt Tiểu Đào sáng lên, chọn lấy một viên màu hồng bỏ vào trong miệng, mùi vị hoa quả thanh mát lập tức tràn ngập trong khoang miệng.

Ăn thật ngon!

Thượng Quan Dao cũng lấy một viên màu xanh nhạt, vị táo chua nhẹ, ngòn ngọt khiến nàng không nhịn được mà hơi nheo mắt.

Ăn còn ngon hơn những thứ bánh tinh xảo trong nhà làm.

"Thập Nhị, người trong nhà ngươi làm đồ ăn ngon thật, ta còn muốn ăn nữa." Tiểu Đào cắn nát viên kẹo, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Lục Kiến Vi lại lấy từ trong túi y phục ra một túi bánh kẹo.

"Tất cả đều cho ngươi."

Mắt Tiểu Đào cong cong, không hề khách khí mà nhận lấy.

"Thập Nhị, có bằng hữu như ngươi thật tốt!"

Lục Kiến Vi: "...."

Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lần lượt đứng dậy rời đi.

Tới gần hoàng hôn, rốt cuộc Lục Kiến Vi cũng đến được một trấn bên ngoài Thần Y Cốc.

Trấn này có tên Vấn Tiên Trấn, dựa theo ý muốn của khách đến Thần Y Cốc mà xây lên, chuyên cung cấp chỗ nghỉ chân tá túc cho những người đến đây cầu y.

Thị trấn dựa vào núi, cạnh bên dòng sông, phong cảnh xinh đẹp. Vừa bước vào tiểu trấn, mùi thuốc nhàn nhạt lập tức quẩn quanh người.

Hai bên đường ngoại trừ khách điếm thì chính là dược đường, chỉ có vài gian hàng bán đồ nhỏ lẻ, đều bán những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-419.html.]

Thuốc này phần lớn đến từ Thần Y Cốc, có không ít khách nhân giang hồ đều mua bán thuốc ở đây, chuyện làm ăn tương đối náo nhiệt.

Dòng người trong tiểu trấn giống như dệt lụa, ba người Lục Kiến Vi lẫn trong đám đông lập tức không dễ nhìn thấy nhau.

Các nàng tìm một khách điếm rồi ở lại.

Khách điếm còn thừa nhiều phòng, Lục Kiến Vi ở một mình một gian, Thượng Quan Dao và Tiểu Đào ở cùng một gian.

Trong khách điếm đều là bệnh nhân hoặc người thân bệnh nhân ra ra vào vào, thậm chí còn có người bị nâng vào trong khách điếm, tất cả đều đang chờ đại phu của Thần Y Cốc cứu mạng.

Ngoại thương, nội thương, trúng độc, bệnh nan y, cái gì cũng có đủ.

Lục Kiến Vi đảo mắt qua vài bệnh nhân, trong đầu lập tức hiện ra cách trị liệu cụ thể.

Nơi này nhiều bệnh nhân như vậy, cũng có lợi cho việc tăng độ thuần thục y thuật của nàng.

Hôm sau, Lục Kiến Vi đi theo Thượng Quan Dao tiến vào Thần Y Cốc.

Thần Y Cốc tọa lạc ở giữa núi non vờn quanh, nơi trời quang mây tạnh, là một mảnh thung lũng cực kỳ rộng lớn, trong cốc cỏ thơm um tùm, suối nước róc rách, từng gian nhà chữa bệnh nối tiếp nhau được điểm xuyết như nhưng vì sao trên trời.

Đình viện xa hoa nhất trung tâm chính là nơi ở của cốc chủ cùng các trưởng lão.

Để vào được trong cốc thì chỉ có một con đường, vì giữa hai ngọn núi đường hẹp quanh co, xe ngựa không thể vào bên trong được, nhiều nhất cũng chỉ đủ cho hai người gầy yếu sóng vai đi.

Bên ngoài cốc xây dựng cửa ải, có hộ vệ phòng thủ.

Cách cửa vào cốc mấy trượng xây một tòa phòng trúc, trong phòng có người chuyên đăng ký thân phận và triệu chứng của khách tới đây, sau đó lại truyền vào trong cốc, nếu có đại phu cảm thấy hứng thú thì tiếp nhận giấy tờ, lúc này bệnh nhân mới có thể vào cốc tiếp nhận trị liệu.

"Người nhiệt tình nhất trong cốc chính là y đồ, bọn họ cần phải rút kinh nghiệm từ các bệnh nhân khác nhau, đại đa số mọi người ở đây đều sẽ được y đồ tiếp nhận."

Thượng Quan Dao đi bên cạnh Lục Kiến Vi, thấp giọng giải thích cho nàng.

Lục Kiến Vi gật đầu, cảm kích nói: "Nếu không có A Dao thì ta cũng chỉ có thể khổ sở chờ đợi ở ngoài cốc. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cũng không nhất định, nếu như có đại phu vừa lúc cảm thấy hứng thú với chứng bệnh thì không cần chờ quá lâu.” Thượng Quan Dao đột nhiên nhớ tới: "Vị bằng hữu kia của ngươi đã đến chưa?”

Lục Kiến Vi lắc đầu.

Loading...