Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 402

Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:17
Lượt xem: 59

"Thật không biết xấu hổ!" Tiết Quan Hà nhíu mày: "Mơ ước thì nói là mơ ước, bày đặt nói mấy câu hoa mỹ này làm gì?"

Nhạc Thù cũng nói: "Đúng vậy, ta chưa từng thấy Thần Y Cốc bọn họ truyền thụ y thuật ra khắp thiên hạ lần nào."

Lục Kiến Vi nhướng mày, xem ra phong cách làm việc của vị y sư kia rất khéo léo, dùng tâm lý ám chỉ hộ vệ dưới trướng, còn dùng độc trùng tính kế nàng.

Rốt cuộc đó là ý tưởng cá nhân của y sư hay là kế hoạch của Thần Y Cốc?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ngươi dùng độc trùng là muốn độc c.h.ế.t chúng ta đúng không?"

"Không phải, độc tính của độc trùng không phải trí mạng, chỉ có thể phế bỏ đan điền và kinh mạch của võ giả mà thôi"

"Sau khi phế bỏ thì thế nào?"

"Mang ngươi trở về Thần Y Cốc."

Mọi người nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đi lên băm vằm chúng thành tám miếng.

Làm sao có thể có người hèn hạ không biết xấu hổ như vậy!

Còn có một vấn đề cuối cùng.

"Đỗ Hàn Thu, y thư và bút ký của Lâm Tòng Nguyệt có phải nằm trong tay ngươi không?"

"Không có." Đỗ Hàn Thu nói: "Ta đã đưa cho Thần Y Cốc."

Thì ra là thế!

Thảo nào Thần Y Cốc lại nhận hắn làm hộ vệ, hóa ra là vì y thuật của Lâm Tòng Nguyệt.

Trong lòng mọi người càng lúc càng thêm khinh thường hắn.

Nhốt thê tử vào trong nhà, bẻ gãy cánh chim của nàng, lại dan díu với người khác trong lúc nàng đang mang thai, cuối cùng lợi dụng tâm huyết của thê tử để trù tính chức vị hộ vệ của Thần Y Cốc.

Quả thực là mặt dày vô sỉ!

"Chưởng quầy, chúng ta nên xử lý hắn như thế nào?" Trương bá lạnh mặt trầm giọng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-402.html.]

Lục Kiến Vi cười khẽ: "Chờ đến khi thuốc hết tác dụng thì cho hắn quét chuồng ngựa đi. Nhưng dù sao hắn cũng là hộ vệ của Thần Y Cốc, ngươi tung tin tức ra ngoài, để Thần Y Cốc phái người tới chuộc hắn."

"Nếu như không tới chuộc thì sao?" Tiết Quan Hà hỏi.

"Thần Y Cốc có địa vị rất cao, yêu quý thanh danh, sẽ không để thanh danh của bản thân bị tổn hại, nhất định sẽ phái người tới giải quyết việc này." Trương bá nói.

"Vậy là tốt rồi, chỉ sợ bọn họ không chuộc, phải giữ lại một người ghê tởm như thế này ở tại khách điếm."

Sau khi thuốc hết tác dụng, Đỗ Hàn Thu mới giật mình nhận ra bản thân đã gây đại họa gì, lập tức suy sụp ngã gục xuống đất, trên mặt rút không còn giọt máu.

Mặc dù hắn không thật sự bôi đen Thần Y Cốc nhưng hắn là hộ vệ của Thần Y Cốc, đại biểu cho một phần thể diện của Thần Y Cốc, Lục Kiến Vi định tung tin tức để Thần Y Cốc phái người đến chuộc hắn, như thế nhất định sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Thần Y Cốc.

Là hắn quá lỗ mãng!

Đỗ Hàn Thu hối hận không thôi, khi trở về trong cốc có lẽ ngay cả tư cách đảm đương hộ vệ cũng sẽ không còn, càng đừng nói đến việc đề bạt trở thành hộ vệ của Y Thánh cấp bảy.

Tiết Quan Hà kéo hắn trở về chuồng ngựa, lạnh lùng nói: "Trước khi Thần Y Cốc chuộc ngươi, ngươi sẽ phải sống ở đây, mỗi ngày phải quét dọn chuồng ngựa, nếu không sẽ không có cơm ăn."

Hắn ném cái chổi và cái xẻng sang.

"Hôm nay còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, nhanh lên."

Đỗ Hàn Thu lấy lại tinh thần, sắc mặt tối đen, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và cự tuyệt.

"Ta không phải mã phu, các ngươi từ bỏ ý định này đi!"

"Thế à?" Tiết Quan Hà quay đầu lại hô: "A Điều, có việc này."

A Điều theo tiếng gọi đi lại đây, lấy ra một viên thuốc từ trong túi thuốc.

Thuốc viên đen như mực, nhìn vào rất khiếp người.

"Đây là độc hoàn do khách điếm đặc chế, chỉ cần ăn vào là có thể hưởng thụ cảm giác vạn con kiến ăn tim, ngươi còn muốn thử hay không?" Trên mặt Tiết Quan Hà mang nét cười, lời nói ra lại rất đáng sợ.

Đỗ Hàn Thu: "…"

Hắc điếm! Đây chắc chắn là hắc điếm!

Hắn không muốn nhấm nháp hương vị của độc hoàn, chỉ có thể cam chịu nhặt cái xẻng lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiết Quan Hà cùng A Điều, hắn nín thở xúc phân ngựa.

Loading...