Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 393

Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:04
Lượt xem: 50

"Ngươi có ý gì?” Tiết Quan Hà không hiểu: “Nếu như nàng có thể giải vậy thì vì sao nàng chỉ để lại phương thuốc chỉ có thể áp chế độc tính mỗi tháng kia? ”

Lục Kiến Vi hơi trầm ngâm: "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tòng Nguyệt có thật sự bị bao vây tấn công đến chết hay không, chúng ta cũng không rõ ràng. Việc cấp bách bây giờ là tìm được một nửa khác của bản chép tay sách thuốc.”

"Chưởng quầy, có thể dùng loại thuốc kia!” Tiết Quan Hà hưng phấn nói: “Cam đoan hỏi cái gì hắn nói cái dó.”

Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "Ngày mai lại hỏi, cứ cho hắn ở một đêm trong chuồng ngựa trước đã.”

"Cũng đúng, phải làm tan rã ý chí của hắn trước.”

Đến trưa ăn cơm, tiểu nhị ăn cùng khách trọ. Hai cái bàn bát tiên được ghép cùng một chỗ, hợp thành một cái bàn dài.

Trần Huy muốn ngồi cùng Lam Linh, nhưng Lam Linh lại muốn ngồi gần Lục Kiến Vi, quyết đoán ngồi ngay sau nàng.

Hắn không còn lựa chọn nào, đành phải lùi bước, muốn ngồi ở ghế đầu tiên bên phải, nơi này gần hai cô nương xinh đẹp nhất.

Còn chưa kịp ngồi xuống, Bình Vu đã ngồi xuống ngay bên cạnh Lam Linh.

"Ngươi đang làm gì vậy? Không nhìn thấy ta đang định ngồi chỗ này sao?”

Bình Vu xấu hổ nói: "Xin lỗi, chỉ là ta và Lam Nhi đã lâu không gặp, lại có chút hiểu lầm, cho nên muốn mượn cơ hội thân cận một chút, Trần công tử có nguyện giúp người hoàn thành ước vọng?”

"Cái gì!” Trần Huy ngạc nhiên: “Ta phải tạo điều kiện để giúp tình địch của mình nói chuyện sao?”

Đám người im lặng, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?

"Uổng cho ta lúc trước còn giúp ngươi nói chuyện, ngươi đối xử với ta như vậy sao?” Trần Huy vô cùng oan ức, lại muốn sang ngồi bên cạnh Lục Kiến Vi, nhưng lại bị xe lăn chắn mất đường đi.

"Ôn Trứ Chi, ngươi tránh ra!”

Ôn Trứ Chi: “Ngại quá, Trần huynh.”

"Các ngươi đều bắt nạt ta!” Trần Huy chuyển hướng sang Lục Kiến Vi xin giúp đỡ: “Lục chưởng quầy, ta dùng tiền mua chỗ ngồi, thế nào?”

Lục Kiến Vi phản xạ có điều kiện: "Ngươi dự định bỏ ra bao nhiêu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-393.html.]

"Một trăm lượng!”

Được không một trăm lượng, cớ sao lại không làm?

Lục Kiến Vi đang muốn đồng ý thì Ôn Trứ Chi lấy ra một cuốn sổ tay từ trong tay áo.

"Lục chưởng quầy, có muốn đấu giá không?”

Cuốn sổ thường thường không có gì lạ, chính là sổ ghi chép có thể thấy được ở khắp nơi, không có gì đặc sắc.

Lục Kiến Vi mở hệ thống ra, chỉ quét mắt một vòng đã đóng lại, ngăn cản ánh mắt Lam Linh ném tới.

"Xin lỗi Trần công tử, chỗ ngồi này là của Ôn công tử.”

Trần Huy không thể tin được: "Chẳng phải chỉ là một cuốn sổ thôi sao, có thể so sánh với một trăm lượng? Không đủ thì ta thêm một trăm lượng nữa!”

"Có nhiều thứ, tiền cũng mua không được.” Lục Kiến Vi vẫn cười như cũ, giọng điệu lại thêm một phần cứng rắn: “Trần công tử, ngồi xuống dùng cơm đi.”

Nàng ngồi ở chủ vị, trong tay tùy ý cầm cuốn sổ, rõ ràng là cảnh tượng hết sức bình thường nhưng lại khiến sau lưng Trần Huy lạnh toát.

"A.” Hắn không dám nói nữa, ngoan ngoãn tìm chỗ trống ngồi xuống.

Lam Linh mềm mại đến gần.

"Bảo bối gì vậy, cho nô gia nhìn một cái đi!”

"Ngươi muốn nhìn thật sao?”

"Đương nhiên, ngươi thần bí như vậy đã khơi dậy hứng thú của ta, để cho ta liếc mắt một chút có được không?”

Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "Một chữ một trăm lượng, thế nào?”

"Đúng là tiền đã chui vào trong mắt ngươi thật rồi.” Lam Linh hừ nhẹ một tiếng, ngồi lại chỗ mình, lại dùng ánh mắt mập mờ quét về phía hai người: “Chẳng lẽ lại là thơ tình mà Ôn công tử đã viết cho ngươi? Lục chưởng quầy, chuyện này có gì đâu mà thẹn thùng? Không bằng đọc lên để mọi người đánh giá, các ngươi nói xem có đúng không?”

Đám người: Không muốn nghe, xin đừng nhắc đến tên của chúng ta, cảm ơn.

"Đúng là một đám đầu gỗ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Kiến Vi chế nhạo nói: "Ngươi chú ý đến đồ vật mà Ôn công tử đưa cho ta như thế, không sợ trong lòng Bình Vu công tử không thoải mái sao?”

Loading...