Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:11:59
Lượt xem: 54
Đỗ Hàn Thu vừa đi lên đã lốp bốp chất vấn một đống lớn, giật tấm màn che của quan phủ, cũng làm cho trên mặt Huyền Kính Tư không còn ánh sáng, còn bại lộ phương pháp nuôi tằm không trọn vẹn nhưng gần như hoàn mỹ của thôn Sở gia.
Thật sự khiến người ta không thể không thầm mắng một câu ngu xuẩn.
Có khách nhân giang hồ gan lớn, cất giọng hỏi: "Chân tướng đã rõ ràng, Hắc thiếu bảo chủ, các ngươi còn muốn báo thù cho Sài Côn nữa hay không?”
Đương nhiên là Hắc Hậu và Hắc Trọng đều muốn báo thù cho Sài Côn, nhưng việc đã đến nước này, cho dù bọn họ có không đồng ý thì cũng chỉ có thể bỏ qua cho Bình Vu.
Chỉ là tạm thời bỏ qua mà thôi, hắn cũng không thể trốn ở khách điếm cả đời được.
"Lục chưởng quầy, chúng ta còn có việc, đi trước một bước.” Hắc Trọng ôm quyền, cả giận nói.
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "Đi thong thả.”
Huynh đệ Hắc gia rời khỏi khách điếm, còn lại ba người Huyền Kính Tư.
Khách nhân giang hồ không chào đón Huyền Kính Sứ, nhưng nể mặt Lục Kiến Vi vẫn khách khí hỏi: "Hồng y sứ dự định như thế nào?”
"Bình Vu sát hại Uông Trì Tiết là vì báo thù cho thân nhân vô tội c.h.ế.t thảm, hoàn toàn có thể hiểu được.” Vệ Nam Sơn châm chước nói: “Nếu theo quy củ giang hồ, hắn vô tội, nhưng triều đình có luật, võ giả sát hại bách tính là lấy mạnh h.i.ế.p yếu, nếu không tiến hành hạn chế, sợ sẽ khuyến khích...”
"Khuyến khích cái gì?” Có người bất mãn nói: “Khuyến khích cho quan lại quyền quý không ức h.i.ế.p bách tính như những tên kia nữa, khuyến khích để những người kia bị trừng phạt sao?”
"Chuyện này tự có triều đình giám thị, không liên quan đến vụ án.” Vệ Nam Sơn nghiêm mặt nói: “Bất luận như thế nào, dù sao cũng phải cho bách tính một câu trả lời thỏa đáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-389.html.]
Các khách nhân giang hồ nhao nhao nhìn về phía đám phú thương, từng người đều lộ ra ánh mắt sắc bén, viết rõ "Các ngươi thử đòi câu trả lời khác xem”.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các phú thương: “...”
Đúng là bọn họ cũng đồng tình với hoàn cảnh mà Bình Vu gặp phải, cũng hiểu được tâm trạng báo thù của hắn, nhưng ngày đó đủ loại huyết tinh đã khắc thật sâu vào trong đầu, bọn họ không thể không lo lắng, nếu như cứ như thế mà buông tha thì sự an toàn sau này của bọn họ có được đảm bảo không?
Đám người im lặng khó tả.
"Ta không cần phải giải thích thêm gì nữa cả.” Lầu ba bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Thân là người chứng kiến vụ án, ta có tư cách bình phán phải không? Nếu như ta là người gặp phải chuyện như thế này, ta tuyệt đối sẽ băm kẻ đó thành tám khúc, lăng trì hắn đến chết, chỉ c.h.ặ.t đ.ầ.u thôi thì không thể giải được mối hận trong lòng ta.”
A Nại không khỏi vỗ tay: "Trần Huy, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi nói tiếng người.”
"Hừ!” Trần Huy trợn trắng mắt, lại nói với Vệ Nam Sơn: "Tuy rằng ngày đó ta bị dọa, nhưng hôm nay nghe xong chân tướng, ta cảm thấy nếu vì vậy mà định tội của hắn, không khỏi quá bất công. ”
"Không sai!” Có võ giả phụ họa: “Nếu bởi vậy mà định tội, thật sự không công bằng!”
Luật pháp triều đình và quy củ giang hồ phát sinh xung đột, không ai có thể thuyết phục được ai.
Vệ Nam Sơn tư tâm không cho rằng Bình Vu có tội, nhưng hắn là Huyền Kính Sứ, đại diện cho mặt mũi của triều đình, nếu xảy ra một chút sai lầm nào thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với Huyền Kính Tư.
Hắn rơi vào tình thế khó xử, sốt ruột đến độ thái dương đổ mồ hôi.
"Nếu ta nhớ không lầm, luật lệ của quý Tư là, nếu như song phương đều là khách nhân giang hồ thì sẽ xử lý theo quy củ giang hồ.” Ôn Trứ Chi mở miệng: “Uông Trì Tiết và Sài Côn cùng một giuộc, dùng mê dược do Hắc Phong Bảo chế ra để g.i.ế.c người, cũng được tính là một nửa người trong giang hồ, đã có thể phán định án này theo quy củ giang hồ.”
"Đúng vậy, nếu không phải Sài Côn và hắn cấu kết với nhau làm việc xấu, Bình Vu công tử bẩm báo quan phủ, quan phủ đã sớm trả lại trong sạch cho hắn.”