Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 374
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:05:18
Lượt xem: 47
"Không dám không dám, đa tạ cô nương đã giải vây giúp ta." Hai tay đặt bên người của Trần Huy không biết từ khi nào đã chắp lại: "Tại hạ Trần Huy đến từ Nam Châu, mạo muội xin hỏi quý danh của cô nương."
Ánh mắt Lam Linh xoay chuyển, giơ tay dùng khăn che nửa khuôn mặt, e lệ ngượng ngùng, giọng nói mềm mại thấm vào xương.
"Ta họ Lam, tên một chữ Linh."
Nàng lắc nhẹ lục lạc vàng kim trên cổ tay: "Chính là Linh trong lục lạc."
Trần Huy thực sự ngây ngốc.
"Lam cô nương sống ở đâu? Trong nhà có bao nhiêu người?"
"Nhà ta ở Kinh Châu." Lam Linh giận dỗi liếc hắn một cái: "Trần công tử hỏi câu hỏi tế nhị này làm gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Xin, xin lỗi, là tại hạ đường đột." Trần Huy hiển nhiên là một tay già đời trong lĩnh vực này: "Ta muốn tìm một tửu lầu tốt nhất trong thành, không biết Lam cô nương có nguyện ý dẫn đường cho ta không?"
Lam Linh lắc đầu: "Tửu lâu tốt nhất cũng chỉ có như vậy, còn không nấu ăn ngon bằng đầu bếp trong khách điếm."
"Vậy ta ở lại khách điếm, ta bảo đầu bếp chuẩn bị những món ngươi thích, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
"Được thôi." Lam Linh duỗi một ngón tay chỉ sang Tiết Quan Hà: "Hắn chính là đầu bếp, ngươi nói với hắn đi."
Trần Huy nhìn theo đầu ngón tay trắng nõn của nàng.
Tiểu nhị mặc vải thô gượng cười, trong tay còn nắm chặt hai miếng giẻ lau, vừa nãy miếng giẻ lau đó suýt chút nữa đã nhét vào miệng hắn.
"…"
"Trần công tử không bằng lòng sao?" Lam Linh nũng nịu hỏi.
Trần Huy đột nhiên hoàn hồn: "Sao có thể? Ta đương nhiên bằng lòng!"
Vì mỹ nhân, liều mạng!
Hắn tạm thời buông bỏ "thù hận", làm lơ tiếng khịt mũi của A Nại, lên tiếng sai sử Tiết Quan Hà: "Còn không mau đi chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn tốt nhất, ta muốn uống rượu trò chuyện cùng Lam cô nương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-374.html.]
Tiết Quan Hà: "… Còn chưa tới giờ."
"Bảo ngươi đi làm thì đi đi, còn nói nhảm nhí nhiều như vậy làm gì!" Trần Huy liếc xéo hắn một cái, kéo túi tiền bên hông xuống, đặt trong lòng bàn tay lắc lắc: "Chỉ cần Lam cô nương vui vẻ, tất cả chỗ tiền này đều là của ngươi."
Tiết Quan Hà hết nói nổi, hắn cũng không thiếu tiền.
Chỉ có điều mở cửa hàng là để làm ăn buôn bán, khách nhân có nhu cầu, hắn cũng không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu, xoay người vào phòng bếp.
Bây giờ trong mắt trong tim của Trần Huy toàn là Lam Linh, không rảnh để ý đến hai chủ tớ Ôn gia, sau khi hừ lạnh với hai người một tiếng thì lập tức quay sang tươi cười với Lam Linh.
"Lam cô nương, chúng ta đừng đứng ở bên ngoài, mời vào bên trong."
Lam Linh cúi đầu cười nhẹ, đi theo sau hắn vào thính đường, ngồi xuống cạnh cửa sổ.
"Tiểu nhị, cho một bình trà ngon lên." Trần Huy lớn tiếng phân phó: "Lấy cho ta trà hảo hạng nhất!”
Nhạc Thù chạy tới nghiêm túc hỏi: "Đạp Thanh Đài, Bạch Trù Hương Bình, Hỉ Nga Mi, ngươi muốn loại nào?"
"…"
Gã sai vặt bày ra vẻ mặt không tin: "Chẳng lẽ người muốn lấy trà hạ phẩm lừa gạt chúng ta sao?"
"Trần công tử hiểu biết rộng rãi, chẳng phải chỉ cần lấy nhìn thử sẽ biết ngay sao?" Nhạc Thù nói.
Trần Huy tò mò trả lời: "Chỗ các ngươi thật sự có trà thuợng phẩm? Vậy ngươi nhanh lấy ra cho bổn thiếu gia chiêm ngưỡng thử. Một tuyệt sắc giai nhân như Lam cô nương đây phải xứng với loại trà tốt nhất."
"… Được." Nhạc Thù vội vàng quay lưng đi, hắn mới không để bản thân thất thố trước mặt người khác.
Nếu như Trần Huy biết tuổi tác của Lam tiền bối, không biết hắn sẽ có cảm tưởng thế nào.
Loại trà thường được uống trong khách điếm tương đối bình thường, trừ khi có dịp đặc biệt mới lấy ra loại trà hảo hạng.
Dịp đặc biệt bao gồm bán cho những kẻ coi tiền như rác.
Trần Huy chính là cái tên phù hợp với cụm từ coi tiền như rác, bán cho hắn đúng chắc chắn sẽ không lỗ.
Một lát sau, Nhạc Thù mang một bánh trà lớn bằng cỡ bánh điểm tâm từ kho hàng ra, tổng cộng ba cái, bên ngoài bánh trà có in tên cửa hiệu để phân biệt.