Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 373

Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:05:17
Lượt xem: 46

Nhạc Thù đứng dựa vào khung cửa, thò đầu vào nhìn một chút rồi lại rụt về, nhỏ giọng nói: "Trương bá, Ôn công tử chắc chắn không phải là người như vậy."

"Đúng vậy, chắc chắn không phải." Trương bá gật đầu phụ họa.

"Tại sao tên đó lại tùy tiện bôi nhọ người khác như vậy?" Gương mặt Nhạc Thù lộ ra sự bất mãn.

Lam Linh đến gần, buồn cười nói: "Vậy tại sao các người lại tùy tiện kết luận người khác bôi nhọ?"

"Nhưng Ôn công tử thật sự không phải là người như vậy."

"Ngươi nói không phải thì là không phải?" Lam Linh thưởng thức chuông vàng tinh xảo trên cổ tay: "Rốt cuộc hắn đã làm gì, ngươi có biết rõ không?"

Nhạc Thù mở to mắt, nghiêm túc nói: "Chỉ dựa vào tài trí Ôn công tử, v, không cần thiết sử dụng thủ đoạn."

"Ngoại trừ am hiểu thuật kỳ môn độn giáp ra thì hắn còn tài trí gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhạc Thù bị câu hỏi của nàng làm cho nghẹn họng.

"Cho nên ngươi căn bản không hiểu gì về hắn." Lam Linh rũ mắt nhìn Nhạc Thù, đuôi mắt mang theo ý cười lạnh lẽo: "Khi ngươi không hiểu rõ một người, tất cả những nhận xét của ngươi về hắn đều không khách quan."

"Ta…"

"Lam cô nương hiểu rất rõ Ôn công tử?" Trương bá ở bên cạnh lên tiếng: "Nếu không thì vì sao ngươi lại tin vào lời nói một phía của người khác?"

"Ta…"

"A Nại."

Giọng nói trong trẻo cắt ngang lời nàng, cũng thành công ngăn cản cuộc cãi vã.

Ôn Trứ Chi ngồi trên xe lăn, vòng qua lầu chính khách điếm đi vào hậu viện. Hắn mặc trên người xiêm y trắng thuần, một nửa sợi dây buộc tóc rủ xuống trước người, trong tay đang cầm một quyển sách.

Không giống như thương nhân, ngược lại càng giống một văn sĩ thanh nhã.

Trần công tử trợn mắt.

"Tên Ôn què, ngươi thật sự ở chỗ này à. Nghe nói ngươi vẫn luôn đi tìm linh dược cứu mạng, tìm được rồi sao? Nếu như không tìm được thì có thể tìm ta, ta sẽ đánh tiếng với thương đội trong nhà, nhờ bọn họ hỏi thăm giúp ngươi."

Ôn Trứ Chi vẻ mặt hờ hững: "Trần công tử có lòng, Ôn mỗ xin nhận."

"Này, nếu như ngươi chết, gia nghiệp lớn như vậy ngươi muốn giao cho ai? Nếu không nhân lúc còn chưa chết, ta giới thiệu cho ngươi vài nữ nhân, cũng không biết thân thể này của ngươi còn có thể hay không…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-373.html.]

"Trần Huy! Ngươi câm miệng lại!" A Nại không áp chế nổi cơn giận, vùng ra khỏi Tiết Quan Hà, tiến lên đá một cước khiến đối phương ngã lăn, thậm chí ngay cả gã sai vặt của Trần Huy cũng bị kéo theo, tất cả đều bị đá bay ra xa mấy trượng.

Hai người nghiêng ngã trên đất chửi ầm lên như quỷ khóc sói gào.

"Giết người rồi! Giết người rồi! Mau cứu mạng!"

Tiết Quan Hà vội vàng lấy miếng giẻ rách, có ý muốn nhét vào trong miệng bọn họ, tránh cho tiếng hét ồn ào làm phiền đến chưởng quầy.

Đương nhiên, tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chắc chắn đã kinh động đến trên lầu.

Trần Huy trừng lớn mắt.

Hắc điếm! Đây là hắc điếm!

Nào có tiểu nhị của khách điếm nào không đến khuyên can, ngược lại còn giúp hai chủ tớ Ôn gia ức h.i.ế.p khách nhân chứ?

Bọn họ nhất định thông đồng với nhau!

Nói không chừng khách điếm này chính là do tên Ôn què đó mở.

Vậy là hắn đã bước vào hang sói.

Cha ơi, nương ơi, mau tới cứu mạng.

"Ôi chao, đây cũng không phải là cách khách điếm đối xử với khách nhân." Lam Linh vặn eo nghiêng người đi ra cửa sau, đôi mắt đẹp như móc câu: "Vị Trần công tử này thật đáng thương."

Tiết Quan Hà dừng động tác lại.

Trần Huy ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm, quên mất đau xót.

Thiên hạ này làm sao lại có một nữ tử mỹ lệ như thế?

Dáng vẻ khờ dại ngốc nghếch của hắn khiến Lam Linh vui vẻ, Lam Linh cười vài tiếng, bước gót sen đi đến trước mặt hắn, giọng điệu mềm nhẹ hỏi:

"Còn có thể đứng lên không?"

Có thể! Đương nhiên là có thể!

Trần Huy lập tức bò dậy khỏi mặt đất, mặc kệ vết bẩn dính trên quần áo, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào nàng.

"Cô nương cũng là khách ở trọ sao?"

"Đúng vậy, Trần công tử có gì chỉ giáo?"

Loading...