Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 372
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:05:15
Lượt xem: 41
Ngày hôm đó, có một vị khách mới tiến vào khách điếm, xe ngựa xa hoa quý giá, quần áo mặc trên người toàn là tơ lụa, bên hông đeo một miếng ngọc bội thượng phẩm, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó không thiếu tiền.
Hắn phe phẩy cây quạt bước vào cửa, cằm hếch lên thật cao.
Gã sai vặt bên cạnh cũng bày ra dáng vẻ lỗ mũi hướng lên trời, đánh giá Tiết Quan Hà tiến lên đón tiếp từ trên xuống dưới, hừ ra giọng mũi tràn đầy chán ghét.
"Không phải nói nơi này là khách điếm lớn nhất, tốt nhất Giang Châu Thành hay sao, tại sao tiểu nhị trong tiệm lại bần hàn như thế này?"
Tiết Quan Hà cúi đầu nhìn lại chính mình.
Trông rất bần hàn sao?
Vừa rồi hắn luyện đao trên sông, sợ làm hỏng quần áo cho nên đã mặc một bộ quần áo ngắn vải thô, có một số chỗ đã xuất hiện vết rách, xác thật có chút chật vật.
Nhưng hắn không tức giận.
Trong nhà hắn mở tửu lầu, khách khứa dạng gì mà hắn chưa từng gặp qua?
"Khách quan đến nghỉ chân hay là ở trọ?"
Gã sai vặt ngạo nghễ phân phó: "Ở trọ, chúng ta muốn ở phòng tốt nhất."
"Vâng."
Tiết Quan Hà dẫn hai người đi vào khách điếm, Nhạc Thù đi ra ngoài dẫn ngựa vào.
"Phòng trên ở phía tây lầu ba, xin mời khách quan." Tiết Quan Hà ghi chép vào sổ, lấy chìa khóa ra định dẫn bọn họ lên lầu.
"Từ từ." Ánh mắt của tên công tử kia đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào hậu viện: "Cái người vừa mới đi qua, ta trông có phần quen mắt."
Tiết Quan Hà không cần nhìn cũng biết là ai, cười đáp: "Có lẽ là tiểu nhị trong tiệm, khách quan, mời ngài theo ta lên lầu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-372.html.]
"Không đúng." Lông mày của công tử nhà giàu đột nhiên nhăn lại, vội vàng bước đến hậu viện, sau khi nhìn kỹ một hồi thì hô to một tiếng: "Ôn Nại!"
"Thằng cháu nào gọi ta đó?" A Nại xách theo thùng nước xoay người, gương mặt tràn đầy giễu cợt: "Ôi, là Trần thiếu gia à, lâu rồi không gặp, m.ô.n.g của ngươi có khá hơn chút nào không?"
Trần thiếu gia lạnh lùng a một tiếng.
"Tại sao ta lại không thấy tên Ôn què đâu, hắn c.h.ế.t rồi à?"
Sắc mặt của A Nại thay đổi trong phút chốc, đột nhiên giơ thùng nước lên.
Tiết Quan Hà lập tức nhào qua đó.
"Bình tĩnh! Nghĩ tới số tiền trong túi ngươi đi!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hắn nguyền rủa công tử, ta không nhịn được!"
Tiết Quan Hà vội vàng ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: "Còn có rất nhiều cơ hội, đừng vì tức giận nhất thời mà tổn hại tiền của, không phải ngươi mắng người rất lợi hại sao? Trực tiếp mắng hắn tới phụ mẫu nhận không ra chẳng phải thú vị hơn đánh hắn một trận à?"
"Bây giờ ta đang giận đến mức không thể sử dụng đầu óc, không nghĩ ra được từ nào cả."
"Cho nên phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh nào."
A Nại nhắm mắt, hít sâu một hơi, buông thùng nước xuống, hung dữ nhìn chằm chằm Trần thiếu gia.
"Công tử nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, không giống ngươi, vừa nhìn đã thấy trên mặt viết rõ mấy chữ bị tửu sắc đào rỗng thân thể, đã nát như thế này rồi còn dám ra ngoài huênh hoang, không sợ bị chó rượt chạy không nổi sao, không đúng, con ch.ó nhìn thấy ngươi cũng mặc kệ không thèm nhìn, ngươi còn chẳng bằng cục đá hôi thối trong nhà vệ sinh."
"Ngươi ——" Trần công tử tức giận lập tức kêu to: "Ngươi nói hươu nói vượn! Ta trầm mê tửu sắc khi nào? Ta rất cường tráng! Ôn Nại, tốt nhất ngươi nên tích khẩu đức cho công thử nhà ngươi thì hơn, đừng có đi đâu cũng đắc tội người khác, còn cần công tử nhà ngươi dọn bãi chiến trường cho ngươi!"
"Ngươi mới là đồ đáng ăn chửi, ta mắng ngươi cũng là vì những chuyện xấu xa ngươi từng làm!"
"Chuyện xấu xa ta làm? Rõ ràng là họ Ôn dùng thủ đoạn cướp mất mối làm ăn của nhà ta!"
"Dùng thủ đoạn?" A Nại vứt cho hắn một ánh mắt xem thường: "Công tử nhà ta đối phó với ngươi còn cần phải dùng thủ đoạn, ngươi cũng đề cao mình quá rồi."
"Nếu không phải tại họ Ôn, Trần gia nhà ta đã sớm thành hoàng thương rồi, các ngươi đã làm gì, thật sự cho rằng ta không biết sao?"