Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:03:08
Lượt xem: 50
"Đúng, ta thua." Hồng Hạ xấu hổ cúi đầu: "Bang chủ Trường Kình Bang là Tôn Kình, trước đó nội lực tương đương với ta, mấy ngày trước vừa mới đột phá cấp sáu, vì vậy hắn gấp gáp xông tới khiêu khích, đả thương ta, nói ta trong ba ngày nếu không chủ động đầu hàng thì hắn sẽ dẫn toàn bộ huynh đệ trong bang đi diệt Thanh Long Bang của ta.”
“Ngươi muốn ta giúp thế nào?” Lục Kiến Vi chống cằm: “Giúp ngươi đánh bại Tôn Kình?”
"Lục chưởng quầy tính toán như thần, ba ngày sau ta sẽ cùng hắn quyết chiến tại giao giới Giang Châu và Nam Châu, đáng tiếc ta bị thương, nội lực không bằng hắn, chỉ có thể mặt dày đến nhờ ngài giúp đỡ."
Lục Kiến Vi hỏi: "Ngươi muốn g.i.ế.c hắn?"
"A?" Hồng Hạ không rõ vì sao: "Đã là quyết đấu, đương nhiên phải phân thắng bại, ý của Lục chưởng quầy là?"
“Chỉ là tranh giành lợi ích, cần gì phải g.i.ế.c người?” Lục Kiến Vi cười nói: “Nếu Hồng bang chủ không thể đưa ra 3 phần doanh thu, ta tìm người khác cũng vậy thôi.”
"Lục chưởng quầy——"
“Yến Phi Tàng.” Lục Kiến Vi đè thanh âm của hắn xuống: “Ngươi đến Trường Kình Bang hỏi Tôn bang chủ có muốn cùng ta thương lượng chuyện làm ăn hay không?”
Yến Phi Tàng hiểu ý, hỏi: "Nếu hắn không muốn thì sao?"
"Thủy vận lãi cao, có người bằng lòng tiếp quản." Lục Kiến Vi nói: "Sẽ luôn có người biết thời thế."
Mục tiêu của nàng là kiếm tiền, người nào có thể trả tiền, nàng sẽ hợp tác làm ăn với người đó.
Còn về chuyện đánh đánh g.i.ế.c giết, không tồn tại.
Yến Phi Tàng nhận mệnh lệnh, lập tức xoay người rời đi.
"Lục chưởng quầy ——" Hồng Hạ kinh ngạc kêu lên: "Lục chưởng quầy, vẫn chưa nói xong, chúng ta có chuyện phải nói cho xong, ngài đột nhiên làm như vậy, ta hận không thể quỳ xuống với ngài."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hồng bang chủ, ta mặc kệ ai là người quản thủy vận, cũng lười tham gia chuyện phân tranh giữa các ngươi, nhưng nếu ngươi đã thỉnh cầu với ta, vậy phải lấy chút thành ý ra."
Hồng Hạ oán thầm: Chưa từng thấy ai đòi tiền trắng trợn như ngài!
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khan hai tiếng nói: “Lục chưởng quầy, nói đến điểm này, ta thật sự không có gì giấu giếm, doanh thu trong bang không ở chỗ của ta, ngài cứ đòi 3 phần, ta thực sự không thể lấy ra, 5% thì thế nào?."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-362.html.]
“Không bằng ta mời Tôn bang chủ đến, hỏi xem hắn có thể cho bao nhiêu phần trăm.” Lục Kiến Vi không d.a.o động.
Vẻ mặt Hồng Hạ khổ sở nói: "2 phần, thật sự không thể nhiều hơn, nhiều hơn nữa cũng khó khai báo."
"Mỗi năm ngươi lấy nhiều bạc cống nạp cho người khác, hiện tại gặp khó khăn, vì sao không nhờ tổ tông đó giúp ngươi mà lại nhờ người ngoài là ta?" Lục Kiến Vi tò mò hỏi: "Là bởi vì bọn họ không tiện ra tay?"
Hồng Hạ không nói.
Nhưng sự im lặng đã giải thích tất cả.
Tiết Quan Hà không nhịn được hỏi: "Vậy ý đồ ngươi cống nạp cho bọn họ là gì?"
Những người khác cũng muốn biết.
Hồng Hạ bất lực lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.
“Ta biết ý đồ gì.” Yến Phi Tàng đột nhiên nói.
"Là gì?"
"Ví dụ như mỗi năm Võ Lâm Minh sẽ thu nhận cống phẩm từ các môn phái nhỏ bên dưới, nếu không làm như vậy sẽ không chống đỡ được chi phí của toàn bộ Võ Lâm Minh. Nhưng Võ Lâm Minh sẽ không quản việc phân tranh của bọn họ."
"Ta hiểu rồi." Nhạc Thụ bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chỉ cần có thể thu được cống phẩm, Võ Lâm Minh sẽ mặc kệ ai là người nắm giữ con đường kiếm tiền."
Tiết Quan Hà: "Nếu không quản, tại sao họ vẫn phải cống nạp?"
"Rất đơn giản." Trương bá giải thích: "Nếu không cống nạp, sẽ không có cơ hội tồn tại."
Giang hồ chính là tàn khốc như thế.
Có hành hiệp trượng nghĩa, cũng có cứu khốn phò nguy, nhưng chủ đề muôn thuở tranh đoạt lợi ích mới là vĩnh hằng, sự thật hôi tanh ẩn dưới vẻ ngoài nguy nga hùng tráng, không ngừng sinh sôi lên men dưới vầng hào quang cao không với tới.
Cái gọi là hiếu kính, không phải là phí bảo vệ gì đó, mà là cơ hội để tồn tại.
Đối với những người ở địa vị cao, Thanh Long Bang cũng được, Trường Kình Bang cũng thế, đều chỉ là con kiến có trách nhiệm cung cấp tiền tài.
Người khác sẽ không quan tâm cuộc chiến giữa những con kiến.