Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:47
Lượt xem: 67
“Chỉ dựa vào nội lực cấp ba mà ngươi biểu hiện ra, căn bản không thể áp chế được độc tố trong cơ thể ngươi, càng không nói đến sau khi di chuyển độc tố lại phải áp chế một lần nữa.”
Nội lực cấp ba là bởi vì phải phân ra phần lớn nội lực để áp chế độc tố ở chân.
Sau khi chuyển dời đến trên mặt, vừa không ảnh hưởng đến kinh mạch vận hành lại chỉ cần phân ra một phần nhỏ nội lực, như thế sẽ không ảnh hưởng tới cấp bậc của nội lực.
Ôn Trứ Chi di chuyển ánh mắt, bình tĩnh nhìn nàng.
“Lục chưởng quầy thật tinh mắt.”
“Quá khen.” Ngân châm càng ngày càng đi xuống, gần như xuống tới bụng: "Thời điểm độc tố di chuyển đã để sót lại độc tính trong kinh mạch, vừa rồi ta bắt mạch có thấy mạch lúc thì yếu lúc thì mạnh, là bởi vì ngươi dùng nội lực chống đỡ độc tính, ngươi muốn đem toàn bộ độc tính ép xuống chân.”
Nàng duỗi tay về phía đai lưng.
Ôn Trứ Chi lại lần nữa nắm cổ tay của nàng.
Xuống một chút nữa thật sự không được.
“Một châm cuối cùng, huyệt Quan Nguyên.” Ánh mắt Lục Kiến Vi kiên định, không có chút d.a.o động nào.
Nàng quá mức bình tĩnh, ngược lại càng làm cho người ta không biết làm sao.
Ôn Trứ Chi chậm rãi buông ra, nhắm mắt lại.
Cảm thấy buồn cười vì những băn khoăn không rõ của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn là một người bệnh.
Người bệnh chỉ cần nghe theo lời dặn của đại phu.
Một châm cuối cùng rơi xuống, đau đớn trong kinh mạch đột nhiên biến mất, độc tố bám vào trong kinh mạch dưới sự dẫn dắt của ngân châm, dần dần tụ xuống phía chi dưới.
Cánh tay, ngực, kinh mạch từ đen chuyển sang xanh.
“Độc tố tồn đọng dưới chân cũng không có lợi cho ngươi.” Lục Kiến Vi nói.
Ôn Trứ Chi mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh.
“Không sao, trước khi ta c.h.ế.t chúng vẫn còn dùng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-347.html.]
“Có người liều mạng muốn sống, có người một lòng muốn chết, ngươi là loại nào?”
“Không cưỡng cầu.” Ôn Trứ Chi cười nói: "Sống cũng được, c.h.ế.t cũng thế, đều không có gì tiếc nuối.”
“Nếu như vậy cần gì phải đi khắp nơi cầu linh dược?” Ánh mắt của Lục Kiến Vi tỏ ra hiểu rõ: "Ngươi không phải vì thuốc giải, chỉ là vì thực hiện bổn phận.”
Ôn Trứ Chi bật cười: “Không thể giấu được Lục chưởng quầy.”
Lục Kiến Vi không có hứng thú với thân phận thật của hắn, nàng chỉ là cảm thấy người này gánh vác quá nhiều, sống quá mệt mỏi, muốn cho hắn thoải mái một chút.
“Tin tức thật sự là do Hạ Hoài Cốc thả ra?”
“Ta không nên giấu giếm, nhưng việc này là bí mật của Huyền Kính Tư, không thể nói với người ngoài, Lục chưởng quầy thứ lỗi.”
“Ồ.”
“Có điều ngươi là nạn nhân, còn từng giúp đỡ Huyền Kính Tư ta rất nhiều, cũng không phải người ngoài.” Ôn Trứ Chi chợt thay đổi lập trường, ngữ điệu nhẹ nhàng ôn hòa: "Hắn chỉ nghe lệnh làm việc, lời đồn Cực Địa Kim Tằm là bọn họ bịa đặt.”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Là bởi vì lúc trước ta lừa bọn họ?”
“Phải, nhưng cũng không phải.”
“Có ý gì?”
“Thiên Lí Lâu dựa vào tình báo nổi tiếng giang hồ, biết được rất nhiều chuyện bí mật, chỉ cần ra giá là có thể mua đươc tin tức mong muốn.”
“Cho nên?”
“Bọn họ bị thua ở chỗ của Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi thân thể dần dần ấm lên, sắc mặt không còn trắng bệch, cũng có sức lực nói chuyện: "Có người muốn mua tin tức của Bát Phương khách điếm, Thiên Lí Lâu lại không có cách nào cung cấp tình báo chuẩn xác.”
Lục Kiến Vi cười khẽ: “Đây là trách ta đập bảng hiệu của bọn họ?”
“Bọn họ muốn mượn lời đồn để bức ép ra chân tướng của Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi cũng nhịn không được cười rộ lên.
Ai có thể đoán được lại ép ra chân tướng long trời lỡ đất như vậy.
Thiên Lí Lâu dường như thu hoạch được tình báo, lại dường như không thu hoạch được gì.
Khi tất cả mọi người đều biết sự tồn tại của Võ Vương cấp chín thì tình báo của Thiên Lí Lâu cũng đã mất đi giá trị.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai còn dám khiêu chiến Bát Phương khách điếm.
“Còn có một vấn đề.” Lục Kiến Vi bắt đầu rút châm.