Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 344

Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:42
Lượt xem: 65

"Nghe ngươi nói mà toàn thân ta run rẩy theo." Tiết Quan Hà hơi nhướng chân mày: "Nếu Chu gia thật sự có Cực Địa Kim Tằm, vậy tin tức này là ai lộ ra? Nếu không có, vậy tại sao sát thủ lại đồ sát nhiều người như vậy?"

Khóe miệng Lương Thượng Quân lộ ra nụ cười mỉa mai: "Giang hồ vốn là nơi tràn ngập đen tối và huyết tinh, ta...."

"Ngừng." Lục Kiến Vi cắt đứt những lời văn vẻ bi quan của hắn: "Thế gian vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.”

Lương Thượng Quân chớp đôi mắt ngập nước.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ví dụ như?"

"Tiểu nhị trong khách điếm của ta đối xử với mọi người đều rất tốt."

Lương Thượng Quân rít vào một hơi: "Bọn họ đối xử với ta không tốt."

"Có sao?" Lục Kiến Vi nhìn về phía mọi người.

Trương bá cười ha hả nói: "Sao lại như vậy? Mọi người đều cùng ăn, cùng ngủ với nhau, không hề có việc ai bắt nạt ai."

"Thật sao? Công việc bẩn nhất đều là do ta làm."

Nhạc Thù: "Trước khi ngươi đến, chúng ta đều từng rửa chuồng ngựa, đây là quy củ. Nếu sau này có người mới, ngươi có thể làm chuyện khác."

"Nhưng ngươi lại bày trận ở chuồng ngực, hại ta đạp trúng phân ngựa mấy lần."

"Đó là trận pháp A Nhạc dùng để luyện tập vì để bảo vệ cho khách điếm, ngươi không cẩn thận giẫm lên, cũng coi như cống hiến vì khách điếm đi, cái này thì có gì xấu xa đâu?" Tiết Quan Hà trợn tròn mắt.

"Nhưng ngươi là người bất công nhất, mỗi lần làm đồ ăn đều chia cho ta ít nhất."

Yến Phi Tàng được chia nhiều, không thể không tỏ rõ lập trường.

"Thần trộm cần có thân thể nhẹ nhàng, ăn nhiều dáng dấp cường tráng sẽ ảnh hưởng tới khinh công của ngươi."

Lương Thượng Quân: ".... Các ngươi hợp lại bắt nạt ta đúng không?"

"Cho ngươi." A Điều cho hắn một viên dược: "Ngọt."

"Đây là cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-344.html.]

"Dược có thể giúp ngươi mơ đẹp."

"...."

Lương Thượng Quân khóc không ra nước mắt, chuyển qua Lục Kiến Vi: "Lục chưởng quầy, tốt xấu gì ta cũng coi như là tiểu nhị của khách điếm, không có công lao cũng có khổ lao, mọi người không nên yêu mến ta như thế này đúng không?"

"Rất yêu mến mà." Lục Kiến Vi cười híp mắt nói: "Ngươi cảm thấy còn có chỗ nào chưa tốt, ta có thể bảo bọn họ đổi."

Lương Thượng Quân lại sửng sốt vội vàng nói.

"Không, không cần."

Hu hu hu, số mệnh của hắn đúng thật là thăng trầm mà.

Sau khi Võ Vương cấp chín phát huy thực lực, Giang Châu yên lặng một thời gian, nửa tháng sau mới dần khôi phục náo nhiệt như xưa.

Giang Châu màu mỡ, đám võ giả đều thích tới đây tiêu d.a.o khoái hoạt.

Nửa tháng trước đó không ai dám tới thành Giang Châu, dân chúng mở tiệm còn buồn bực vì chuyện làm ăn đột nhiên tiêu điều.

Nhẫn nhịn đến nửa tháng sau, chuyện làm ăn đột ngột phát triển.

Các khách nhân giang hồ đã nghĩ thông suốt, phía sau Bát Phương khách điếm có Võ Vương làm chỗ dựa, nhưng chỉ cần không chủ động trêu chọc thì bọn họ cũng chỉ là một khách điếm bình thường mà thôi.

Khách điếm là nơi mở cửa làm ăn, hơn nữa còn đón tiếp chẩn bệnh, chỉ cần bọn họ để Lục chưởng quầy kiếm tiền, Lục chưởng quầy sẽ là một người hiền lành dịu dàng.

Rốt cuộc Bát Phương khách điếm cũng nghênh đón vài đợt khách nhân "bình thường" mới.

Mặc kệ là dân chúng tầm thường hay là khách nhân giang hồ đến xem bệnh, chỉ cần không có tên trên sổ đen của khách điếm, Lục Kiến Vi đều sẽ mở cửa đón khách.

Khách nhân xem bệnh có những chứng bệnh khác nhau, một vài triệu chứng phức tạp khó xử lý đều do Lục Kiến Vi tự mình ra tay, còn lại thì giao cho A Điều.

Nàng vẫn còn một cổ trùng cần loại bỏ, hiện tại không có dư dả thời gian như vậy.

Nghiên cứu thực huyết trùng đến ngày thứ hai mươi lăm, Lục Kiến Vi vẫn không có đầu mối, chỉ đành nằm tựa lan can lầu ba phơi nắng.

Trong khách điếm không còn công việc, bọn tiểu nhị đều tự mình luyện tập võ công.

Nhạc Thù thì ngồi xổm loay hoay với tảng đá trong viện, chơi đến quên cả trời đất.

Có một con kiến đang chạy tán loạn trong thạch trận, loay hoay mất một lúc cũng không tìm được phương hướng, rõ ràng đường đi ở ngay bên cạnh.

Loading...