Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 340

Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:37
Lượt xem: 72

"Lục chưởng quầy, ngươi đại nhân đại lượng hãy tha tiểu nhân một lần."

Tiếng cầu xin tha thứ liên tiếp vang lên, Lục Kiến Vi nghe mà phiền, đưa tay ngăn lại.

Tiếng nói đột nhiên im bặt.

Nhóm khách nhân giang hồ bình thường hay diễu võ giương oai nay lại ngoan đến không tưởng nổi.

"Giao tiền rồi rời đi." Lục Kiến Vi nói.

Đám người cuống quýt lột bỏ hết những vật đáng giá trên người xuống, cũng dâng lên cả ấn tín tư nhân, đưa bằng hai tay trông cực kỳ cung kính.

"Lục chưởng quầy, tín vật này có thể lấy được toàn bộ tiền tài của tiểu nhân, nếu có giấu diếm, xin thiên lôi giáng xuống!"

"Lục chưởng quầy, đây là của ta."

"Lục chưởng quầy..."

Lục Kiến Vi giao lại cho Trương bá: "Sáng sớm mai đi tiền trang xác minh, nếu đúng hết thì thả ra, nếu có chênh lệch thì giết."

"Vâng!"

Những người này đều là linh cẩu tham lam, nàng vốn không nên để lại tính mạng cho bọn hắn. Nhưng nàng hao phí những năm mươi vạn lượng, nhất định phải kiếm về từ trên người bọn hắn.

Giết người là vì để làm người kinh sợ.

Không g.i.ế.c người là vì để kiếm tiền.

Hai việc không hề xung đột lẫn nhau.

Cách thời điểm mặt trời mọc vẫn còn ba canh giờ.

Để tránh sáng sớm bách tính xung quanh nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh, mấy người Trương bá đều vội vàng ra ngoài khách điếm để dọn dẹp “chiến trường".

Người bị g.i.ế.c tổng cộng ba mươi sáu người, tất cả đều một kiếm đứt cổ, ở vùng cổ chỉ có một vết cắt cực nhỏ, không chảy xuống bao nhiêu máu, cảnh tượng cũng không quá m.á.u me.

Yến Phi Tàng siết chặt nắm đấm, chấn động trong lòng vẫn không cách nào lắng lại như cũ.

Võ Vương cấp chín giống như một ngọn núi nguy nga không thể nào vượt qua, vắt ngang trước mặt hắn.

Hắn chỉ như con giun con dế, có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể leo được đến sườn núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-340.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, đã cảm nhận được loại uy lực không thể đỡ nổi kia, sao hắn có thể cam tâm chỉ làm một con sâu kiến bình thường?

Hắn muốn mình mạnh lên!

Những người còn lại cũng có cảm xúc giống như Yến Phi Tàng.

Tiết Quan Hà vẫn luôn biết sư môn của sư phụ mạnh, nhưng hắn không rõ là mạnh cỡ nào.

Mãi cho tới khi những võ giả cấp năm cấp sáu cao cao tại thượng kia không ngừng hô "tha mạng" dưới kiếm của Võ Vương, hắn mới giật mình nhận ra mình đã bái nhập vào môn hộ của một quái vật khổng lồ.

Vận khí cả đời của hắn chắc chắn đều dùng vào việc này!

Trời tờ mờ sáng, xung quanh khôi phục lại như trước.

Có phụ nhân ôm bồn tụm thành nhóm đi đến bờ sông giặt y phục, âm thanh đập y phục truyền vào trong khách điếm, một tiếng rồi lại một tiếng, cũng dần chui vào trong lòng bọn tù binh.

Có tổng cộng hai mươi lăm tên tù binh, đều là cao thủ cấp năm cấp sáu, cũng có chút danh tiếng trên giang hồ.

Bản thân Trương bá, Yến Phi Tàng cùng Lương Thượng Quân cũng biết vài người.

Lục Kiến Vi ngồi dưới hiên, lật ghi chép đám ác nhân, đồng thời tìm tên của từng người tương ứng trong tập tranh.

"Kỳ lạ, các ngươi làm ra chuyện vô sỉ cỡ này, sao lại không có tên trong danh sách, xem ra không thể hoàn toàn tin tưởng ghi chép của Huyền Kính Tư."

Bọn tù binh: "...."

Yến Phi Tàng nhắc nhở: "Trong số những người tiền bối g.i.ế.c đêm qua có vài tên ác danh lan xa.”

Lục Kiến Vi: "Giết tốt lắm."

"Lục chưởng quầy, đêm qua vị tiền bối kia là gì của ngươi?" Hai mắt Lương Thượng Quân tràn ngập tò mò hỏi: "Ta nghĩ mãi cũng không tìm ra được vị Võ Vương cấp chín nào họ Lục cả."

Võ Vương cấp chín có thể đếm trên đầu ngón tay, đại danh đã sớm lan truyền khắp nơi, trong số đó không có một người nào họ Lục.

Lục Kiến Vi cười mà không nói.

Nói nữa thì càng lộ nhiều sơ hở, cái gì cũng không cần nói, trái lại càng khiến người ta tin tưởng, không còn nghi hoặc nữa.

"Không phải tất cả Võ Vương đều sẽ để lại danh tính." Yến Phi Tàng quả nhiên nói thêm vào: "Một vài tông môn ẩn thế truyền thừa mấy trăm năm, trước giờ chưa nghe tới cũng rất bình thường."

Lương Thượng Quân sửng sốt một chút, cười khan: "Cũng đúng."

Không lâu sau, Trương bá kéo về một xe bạc từ tiền trang, đều là cống hiến của bọn tù binh.

"Chưởng quầy, tổng cộng năm trăm vạn lượng."

Loading...