Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 334
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:28
Lượt xem: 42
Nguỵ Liễu: "Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng mà… Ta sẽ ở lại giúp ngươi đuổi những người đó đi."
"Không cần, ngươi cứ yên tâm trở về mở võ quán đi."
"Ta biết trình độ của ta không cao, nhưng ta sắp sửa lên cấp năm rồi, ta vẫn có thể giúp ngươi dạy dỗ lại những người dưới cấp năm."
Lục Kiến Vi cười hỏi: "Ngươi không tin ta?"
"Làm sao không tin cho được?" Nguỵ Liễu vội vàng lắc đầu.
"Vậy trở về võ quán đi." Lục Kiến Vi sờ đầu nàng: "Nghe lời."
Nguỵ Liễu không còn cách nào khác đành phải rời khỏi khách điếm.
"Vị cô nương này thật sự có vài phần trượng nghĩa." Lương Thượng Quân cầm cán chổi cảm thán.
Lục Kiến Vi xoay người.
"Suýt chút nữa quên mất ngươi."
Lương Thượng Quân lui về phía sau một bước, cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Thả cho ngươi một con đường sống." Lục Kiến Vi lấy ra một viên thuốc viên: "Thuốc giải của Tầm Thường Khách, một viên một ngàn lượng, cộng thêm hai mươi vạn lượng tiền chuộc, ký tên vào đây rồi ta sẽ thả ngươi đi."
Lương Thượng Quân trừng lớn mắt: "Như vậy đắt quá!"
"Là chính ngươi đã nói, giá trị con người của ngươi không thể thấp hơn đệ tử của Võ Lâm Minh." Lục Kiến Vi tươi cười xán lạn: "Muốn hay không?"
"Quên đi." Lương Thượng Quân quay người chán nản nói: "Ta không mua nổi."
Lục Kiến Vi: "Lúc đám người kia tới, ngươi muốn chạy cũng không chạy được."
"Không cần." Lương Thượng Quân cúi đầu quét rác.
Lục Kiến Vi nhướng mày, xoay lòng bàn tay, viên thuốc lập tức rơi xuống đất.
Một bàn tay nhanh như chớp nhặt viên thuốc rơi xuống, lòng đầy lo sợ nhặt lên.
"Ngươi ném nó làm gì?"
"Ngươi nhặt được, vậy cho ngươi." Lục Kiến Vi thoải mái để lại viên thuốc, trở về phòng.
Lương Thượng Quân cầm viên thuốc viên một ngàn lượng lên, để sát vào mũi ngửi ngửi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-334.html.]
Cái này không phải là giả chứ? Lục chưởng quầy đang thử hắn sao?
Chỉ có điều viên thuốc giải lúc trước Lục chưởng quầy đưa cho Võ Lâm Minh cũng có màu sắc này hương vị này, hẳn là không phải giả.
Nhưng tại sao nàng lại muốn đưa thuốc giải cho hắn?
Vân Mộng Hạ Vũ
Mới vừa rồi còn muốn tiền thuốc và tiền chuộc, đột nhiên lại trở nên hào phóng như vậy khiến hắn cảm thấy rất khó xử.
Ăn hay là không ăn?
Lương Thượng Quân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tin tưởng vào nhân phẩm của Lục chưởng quầy.
Hắn bỏ viên thuốc vào miệng.
Sau vài giây, đan điền chợt cảm thấy nóng lên, nội lực bị áp chế như đột phá lồng chim, tùy ý chảy xuôi ở trong kinh mạch.
Đây thật sự là thuốc giải!
Lương Thượng Quân ngẩng đầu nhìn lên lầu ba, trong lòng có vô số câu hỏi.
Rốt cuộc vì sao lại đưa thuốc giải cho hắn?
Chẳng lẽ thật sự không sợ hắn uống thuốc giải xong trực tiếp chạy trốn, đeo mặt nạ rồi từ đó mai danh ẩn tích?
Đầu óc của Lương Thượng Quân xoay chuyển mấy lần, cũng không nghĩ thông suốt được, đành cam chịu tiếp tục cầm cán chổi quét rác.
Thôi, nể tình có thuốc giải không tốn tiền, hắn sẽ chờ sau khi đánh chạy mấy con linh cẩu đó rồi lại rời đi.
"Vi Vi, ngươi trực tiếp đưa thuốc giải cho hắn, không sợ hắn cầm thuốc rồi bỏ chạy sao?" Tiểu Khách khó hiểu: "Chờ đến khi những người đó tới, e rằng ngươi sẽ không có thời gian phân tâm chú ý đến hắn đâu."
Lục Kiến Vi: "Một viên thuốc mà thôi."
"Từ khi nào ngươi lại hào phóng như vậy?"
"Tiểu Khách." Lục Kiến Vi hờn dỗi nói: "Ta có bao giờ keo kiệt đâu?"
"…"
"Được rồi, không đùa với ngươi nữa. Ta cho hắn giải dược là bởi vì ngay từ đầu hắn đã không vi phạm quy tắc của khách điếm, phạt nhẹ một cái là đủ rồi, không đến mức muốn để cho hắn vào hoàn cảnh nguy hiểm"
"Thì ra là thế."
"Mặc dù hắn nhìn mọi thứ một cách bi quan, nhưng hắn là một người tương đối có nguyên tắc, không muốn mắc nợ ai. Ta đưa thuốc giải cho hắn, hắn sẽ không chạy trốn."
"Nếu như hắn chạy trốn thì sao?"
"Hắn chạy trốn thì ta cũng không có tổn thất gì." Sắc mặt của Lục Kiến Vi thản nhiên: "Ngược lại là hắn, vô duyên vô cớ mất đi một cơ hội xem náo nhiệt cũng như bảo vệ chính nghĩa."