Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 323

Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:13
Lượt xem: 71

“Ai u, hôi quá.” Quỷ độn thổ bóp mũi lấy tay quạt gió, nhưng tròng mắt lại nhìn qua.

Thật mới mẻ.

Đệ tử Võ Lâm Minh cũng có lúc chật vật như vậy.

Trước khi tới Chử Ngọc Đài đã sắp xếp ổn thỏa.

Hắn giao ra hai trăm vạn lượng nhận lỗi, mang theo sáu người Du Tiệm Thanh vào xe ngựa.

Tổng cộng ba chiếc xe, có thùng xe che chắn bọn họ còn có thể giữ được một chút thể diện.

Còn về bốn gã tán khách, không liên quan với Văn Xương Đường của hắn, dùng tiền chuộc ra là đã tận tình tận nghĩa.

Chử Ngọc Đài nói: “Lục chưởng quầy, xin hãy ra giá thuốc giải của Tầm Thường Khách.”

Lục Kiến Vi: “Võ Lâm Minh có thuốc giải, cần gì phải mua ở chỗ ta?”

“Một viên một ngàn lượng.” Chử Ngọc Đài trực tiếp ra giá.

Hắn cũng không muốn tiêu số tiền này, nhưng trên đường chạy về Lạc Châu, nếu ven đường xảy chuyện ngoài ý muốn, một mình hắn không thể bảo đảm được sống c.h.ế.t của sáu tên phế vật.

Có thuốc giải mới có thể nhanh chóng trở về.

Thế lực lớn, có tiền là có quyền, Lục Kiến Vi không có lý do cự tuyệt.

“Mấy viên?”

Chử Ngọc Đài giọng nói như hàn băng: “Sáu viên.”

Lục Kiến Vi thu sáu ngàn lượng, đưa hắn sáu viên thuốc giải, đưa mắt tiễn khách hàng lớn vội vàng rời đi.

Trong viện còn đang có bốn người quỳ xuống đất xin thuốc.

“Một viên một ngàn lượng.”

Bốn người chỉ đành móc hết của cải, lấy một ngàn lượng mua thuốc giải Tầm Thường Khách. Nhưng nếu như có tiền thì bọn họ cũng sẽ không nhận nhiệm vụ này.

Lần này đúng là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Từ nay về sau gặp Bát Phương khách điếm phải đi đường vòng.

“Rốt cuộc cũng đi rồi.” Nhạc Thù nói thầm: "Lúc trước chen chúc đến nỗi ngựa cũng không có chỗ nghỉ ngơi.”

“Đúng vậy, còn phải chuẩn bị đồ ăn cho bọn hắn.” Tiết Quan Hà phụ họa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-323.html.]

Lục Kiến Vi trở lại phòng.

Hai trăm vạn trực tiếp sung vào công quỹ của khách điếm, số tiền tiêu hao tối qua lập tức được bổ sung, thậm chí tăng gấp mười lần số tiền ban đầu.

Số tiền này có thể đem đạo cụ song song thăng tới cấp tám.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng sau khi thăng cấp, không có dư tiền để duy trì số lần sử dụng đạo cụ, tạm thời không cần thiết.

Bán thuốc kiếm được một vạn lượng, tiền này bỏ vào tài khoản cá nhân của Lục Kiến Vi.

Cứ cái đà này nàng vẫn còn hy vọng về nhà.

Thật hy vọng có thêm nhiều tên pháo hôi tới khách điếm, giúp nàng nhanh chóng tích tiền.

Ba ngày sau, Võ Lâm Minh tuyên bố thông cáo, nói rõ đệ tử trong minh và Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm chỉ là hiểu lầm, hiện giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ.

Rốt cuộc để lại một chút mặt mũi cho đệ tử trong minh.

Người của Bát Phương khách điếm nghe thấy tin tức, trong lòng cười nhạo không thôi.

Những tán khách giang hồ còn lại thì không dám tin tưởng.

Võ Lâm Minh và Bát Phương khách điếm đặt ở cạnh nhau, thật sự thích hợp sao?

Người trước là võ lâm thánh địa, người sau là cái gì?

Khách điếm!

Chỉ là một khách điếm cỏn con, có tài đức gì làm Võ Lâm Minh tự mình ra mặt bác bỏ tin đồn?

Không phải tất cả mọi người đều chú ý đến thảm sát của Chu gia, hầu hết tán khách giang hồ đều chưa từng nghe qua xung đột của đệ tử Võ Lâm Minh và Lục Kiến Vi.

Bát Phương khách điếm bỗng dưng xuất thế.

Còn là thông qua công bố của Võ Lâm Minh mà xuất hiện.

Trong lúc nhất thời, không ít tán khách giang hồ đều đang hỏi thăm tin tức Bát Phương khách điếm và Lục Kiến Vi.

Tất cả lịch sử đen của Hắc Phong Bảo và Thiên Lí Lâu đều bị lôi ra, chuyện mà bọn người Du Tiệm Thanh làm ra cũng bị truyền đi khắp nơi.

Võ Lâm Minh đúng là mất chút thể diện, nhưng môn phái nào mà không có đệ tử trẻ tuổi phạm sai lầm?

Thông cáo thiên hạ vừa lúc chứng minh Võ Lâm Minh dám làm dám chịu, hình tượng trong lòng tán khách giang hồ càng thêm quyền uy.

Còn về Bát Phương khách điếm?

Chỉ là may mắn gặp trúng Võ Lâm Minh vốn rộng lượng mà thôi.

Nếu là đệ tử môn phái khác gặp chuyện nhục nhã như vậy, Bát Phương khách điếm chỉ sợ đã sớm không tồn tại.

Loading...