Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:00
Lượt xem: 68
“Hàn sứ, người của Huyền Kính Tư bị thương thì không phải tự trả tiền khám bệnh sao?” Tiết Quan Hà tò mò.
Hàn Khiếu Phong: “Nếu bị thương vì nhiệm vụ thì Huyền Kính Tư sẽ chi ngân sách trợ cấp, còn nếu vì chuyện riêng thì chỉ có thể tự thân gánh vác.”
“Vậy nhiệm vụ lần này của các ngươi có lẽ rất mạo hiểm, Phùng sứ bị thương nặng như vậy kia mà.” Trong mắt Tiết Quan Hà lộ ra đồng tình.
Hàn Khiếu Phong cười cười, chắp tay với Lục Kiến Vi.
“Lục chưởng quầy, thương của Phùng Viêm đã hết trở ngại, Hàn mỗ không làm phiền nữa.”
Võ giả bị thương là chuyện thường tình, nội lực còn sót lại trong cơ thể Phùng Viêm đã bị xóa sạch, cũng đã uống thuốc, chút thương tích còn sót không đáng để tiếp tục ở lại khách điếm tĩnh dưỡng.
Lục Kiến Vi gật đầu: “Đi thong thả, không tiễn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba người ra cửa viện, đúng lúc gặp phải ba người Xích Vân Phong đến cầu y.
Ánh mắt sắc bén của Cát trưởng lão đảo qua Phùng Viêm, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Thanh y sứ của Huyền Kính Tư bị võ giả cấp sáu đánh trọng thương, đã xin khám ở Bát Phương khách điếm, chuyện này đã không còn là bí mật.
Rất nhiều người đều đang trông đợi kết quả của tin đồn.
Hiện tại nội tức của Phùng Viêm đã ổn định, hoàn toàn không nhìn ra được đau đớn và suy yếu vì kinh mạch bị hao tổn.
Thương thế của hắn thật sự đã được Lục Kiến Vi trị khỏi!
Rốt cuộc vị Lục chưởng quầy này có thân phận như thế nào? Tại sao ngay cả thương tích khó khăn như thế cũng có thể trị khỏi?
Lần trước ở Song Khê Thành, Xích Vân Phong không ra mặt nói đỡ cho nàng, liệu nàng có từ chối chẩn trị cho đệ tử Xích Vân Phong hay không?
Trong đầu Cát trưởng lão lướt qua vô số suy nghĩ.
“Có khách tới.” Nhạc Thù chạy ra cửa, lễ phép nói: “Khách nhân muốn ở trọ hay sao?”
Hắn không biết ba người La Liên Hoàn.
Tiết Quan Hà theo sau tiếp đón: “La cô nương, Cát tiền bối, mời vào.”
“Tiết thiếu hiệp.” Cát trưởng lão chắp tay, sau đó nói với đệ tử phía sau: “Mau nâng La Thắng sư huynh của các ngươi vào khách điếm.”
Đệ tử tuân lệnh.
La Liên Hoàn vừa bước vào đã chạy đến thính đường, dáo dác nhìn xung quanh, nhìn thấy Lục Kiến Vi ở sau quầy liền vội vàng chạy qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-314.html.]
“Lục chưởng quầy, xin ngươi cứu sư huynh ta!”
Lục Kiến Vi hờ hững đóng sách lại: “Trước tiên trả một vạn lượng nợ ta đã.”
“Cát thúc thúc, mau lên, một vạn lượng.” La Liên Hoàn thúc giục Cát trưởng lão đằng sau.
Cát trưởng lão bất đắc dĩ móc ra ngân phiếu một vạn lượng.
“Lần trước không kịp thời trả tiền khám bệnh ở Song Khê Thành, là chúng ta thất lễ rồi.”
Lục Kiến Vi nhận lấy, lại nói: “Muốn trị cho La Thắng?”
“Xin Lục chưởng quầy ra tay cứu giúp.” Cát trưởng lão ôm quyền hành lễ, lại móc ra một vạn lượng: “Đây là tiền khám bệnh.”
Lục Kiến Vi chậm rãi nói giá: “Trì hoãn lâu như vậy cũng khiến thương thế của hắn trở nên nghiêm trọng hơn, một vạn lượng không trị được.”
Cát trưởng lão mặt không đổi sắc: “Ngài hãy ra một con số.”
“Hai vạn.”
“Thành giao.”
Đệ tử Xích Vân Phong dưới sự chỉ dẫn của Nhạc Thù đã đưa La Thắng đang hôn mê vào phòng bệnh.
Nhạc Thù đục lỗ nhìn vào, suýt chút nữa bị dọa khiếp vía.
Khuôn mặt người bệnh xám ngoét tựa như người sắp chết.
“Khi ta chẩn trị không ai được phép làm phiền.” Lục Kiến Vi đi vào phòng bệnh nói: “Mời chư vị ra tiền viện chờ.”
Tất cả mọi người đều đi ra tiền viện.
Tiết Quan Hà và Nhạc Thù có kinh nghiệm, thuận tay dọn ghế dài ra đặt trong viện, ai muốn ngồi thì ngồi.
La Liên Hoàn đưa mắt nhìn quanh một vòng, dừng lại trên mặt Lương Thượng Quân hồi lâu, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Yến ca ca đâu?”
“Ngươi nói Yến Phi Tàng, Yến đại ca sao?” Nhạc Thù chỉ chỉ ra hậu viện sau khách điếm: “Hắn đang luyện đao trên sông.”
“Sao lại phải luyện đao trên sông?”
“Chưởng quầy chê ồn.”
“...”
La Liên Hoàn dù sao cũng lo lắng cho an nguy của sư huynh hơn, thế nên đành đè nén suy nghĩ trong lòng, ngồi im ở tiền viện chờ đợi kết quả.