Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:58
Lượt xem: 66
“Nhưng có vẻ như hôm nay ngươi rất mất kiên nhẫn.” A Nại đánh giá mặt hắn: “Không phải là do vừa rồi ngươi không tự lượng sức mình, tiến cử bản thân cho Lục chưởng quầy nhưng lại bị từ chối đấy chứ?”
Hắn cười ha ha, hoàn toàn không nể mặt Lương Thượng Quân một chút nào.
“Nít ranh, liên quan gì tới ngươi!”
“Ngươi mới là nít ranh, Lục chưởng quầy căn bản không vừa ý ngươi!”
“Không vừa ý ta thì có vừa ý ngươi không? Lông còn chưa mọc đủ mà ảo tưởng mấy chuyện tốt đẹp gì thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi nói hươu nói vượn gì đó! Ta không có xấu xa như ngươi đâu!”
“Nói ngươi là nít ranh còn không chịu nhận, nam nữ hoan ái có gì xấu xa cơ chứ? Đúng là đồ gà con!”
“Ta cũng đâu có thích Lục chưởng quầy, ngươi nói khùng điên gì vậy?”
“Không thích mà kiếm chuyện với ta lâu thế à, làm người thì phải dũng cảm chút, tự đề cử thì sao? Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Mỹ nhân như Lục chưởng quầy không đáng để thích sao?”
“Ngươi —”
“A Nại.” Ôn Trứ Chi tự đẩy xe lăn tới, cắt ngang lời A Nại, quay mặt về hướng Lương Thượng Quân: “Lục chưởng quầy tiên tư ngọc mạo, tất nhiên là đáng.”
“Ồ?” Lương Thượng Quân chống chổi, ý vị sâu xa nói: “Nói vậy là ngươi rất ái mộ nàng?”
Vẻ mặt Ôn Trứ Chi thản nhiên: “Có ái mộ hay không cũng không nên nói ra trước mặt người khác, đây không phải việc quân tử nên làm.”
Lương Thượng Quân châm biếm: “Thừa nhận còn không dám, yên tâm đi, Lục chưởng quầy sẽ không nhìn trúng ngươi đâu.”
“A Nại, về phòng.” Ôn Trứ Chi xoay người.
Lương Thượng Quân hừ lạnh, chổi quét nhanh vun vút.
Sáu người ngoài chuồng ngựa xem hết cả tuồng lần lượt chìm vào im lặng.
Du Tiệm Thanh không nhịn được hỏi: “Loại nữ nhân như nàng cũng có người để mắt sao?”
Nhưng không ai để ý đến hắn.
Du Tiệm Thanh lại hỏi: “Sao không ai nói gì vậy?”
Thất sư đệ thấp giọng nói: “Nàng khá xinh đẹp.”
“Võ công cũng cao.”
“Còn biết chữa bệnh.”
“Sư môn chắc là rất mạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-313.html.]
“Để mắt đến cũng rất bình thường.”
Du Tiệm Thanh khiếp sợ: “Các ngươi có phải bị nàng ngược ngu luôn rồi không?”
Năm người im lặng như tờ.
Toàn bộ là sự thật thôi mà.
Nếu không phải vì bọn họ kết thù với Lục Kiến Vi, thì một cô nương có cả ngoại hình lẫn thực lực như nàng sẽ là lựa chọn hàng đầu cho vị trí bạn lữ.
Du Tiệm Thanh cảm thấy hoang đường, trừng mắt nhìn bọn họ một lúc lâu.
Mặt trong mặt ngoài của Võ Lâm Minh mất hết cả rồi!
Lục Kiến Vi đứng sau quầy lật xem dược kinh, Tiểu Khách ở trong đầu nàng cảm thấy hoang mang sâu sắc.
“Bọn chúng thế mà lại khen ngươi.”
Lục Kiến Vi không có chút bất ngờ nào.
“Ta ưu tú như thế này, không nên được khen sao?”
“Nhưng vấn đề là bây giờ bọn chúng bị ngươi ngược đãi, thế nhưng có thể thốt ra lời khen.” Nhìn Du Tiệm Thanh là biết.
“Chứng minh bọn chúng thông minh hơn Du Tiệm Thanh.”
“Có ý gì?”
“Nghĩa là bọn chúng nhận thức được tình cảnh của bản thân không ổn, cố ý nịnh hót ta, gia tăng hảo cảm của ta, khiến ta cho bọn chúng một đường sống.”
Tiểu Khách: “Tình cảnh không ổn?”
“Người của Võ Lâm Minh chậm chạp không tới, tất nhiên bọn chúng cảm thấy sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này bọn chúng ở trong minh không thể ngẩng cao đầu.”
“Lần trước bị phản sát không phải đã không dám ngẩng đầu rồi sao?”
“Không giống, nếu Võ Lâm Minh phản ứng kịp thời, cứu bọn chúng từ trong tay ta thì bọn chúng cũng sẽ không rơi vào trạng thái bị động đến nông nỗi này.”
“Cũng đúng.”
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Đáng tiếc, nịnh hót ta cũng vô dụng.”
Nàng chỉ yêu tiền.
Tới gần buổi trưa, Hàn Khiếu Phong từ bên ngoài trở lại khách điếm, dâng lên ngân phiếu tám ngàn lượng cùng với một tập tranh.
Mặc dù nói là thong thả cho hắn năm ngày, nhưng chẳng qua là lo lắng xảy ra sự cố không thể kịp thời lấy tiền.
“Huyền Kính Tư các ngươi đúng là không thiếu tiền.” Lục Kiến Vi thuận miệng nói một câu.
Hàn Khiếu phong gật đầu: “Lần này chẳng biết tại sao lại có thể lấy tiền tương đối thuận lợi.”