Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:35
Lượt xem: 66
"Ngươi nói cái gì?" Thanh niên mở to hai mắt: "Thần trộm gì cơ? Ngươi nói ta sao? Ha ha ha, Lục chưởng quầy đề cao ta quá rồi."
"Thật sao?" Lục Kiến Vi tàn nhẫn thốt ra một câu: "Trương bá, nhốt hắn vào trong chuồng ngựa…"
Trong nháy mắt thanh niên đã ra khỏi thính đường, thân ảnh nhanh như tia chớp, trong vòng nửa giây đã lao tới cửa viện.
Đạo cụ lại lần nữa mạnh mẽ ngăn chặn.
Hắn bị ép phải nằm bò trên mặt đất, chỉ cách cổng sân một tấc.
Trương bá nhận lấy Tầm Thường Khách từ trong tay Lục Kiến Vi, nhét vào trong miệng thanh niên, dùng dây thừng trói lại, sao đó lôi hắn vào chuồng ngựa như lợn chết.
Để bảo đảm cho khách điếm sạch sẽ, chuồng ngựa được quét dọn hàng ngày, thanh niên này đến rất đúng lúc, chuồng ngựa vừa được quét dọn từ sáng sớm, không có mấy thứ rác rưởi hôi thối như phân ngựa.
Sáu tên ở chuồng ngựa đã sớm thích nghi hoàn cảnh, sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình thanh niên bị áp bức, bọn họ không khỏi xót xa đồng thời nồng nhiệt chào đón người mới gia nhập.
"Có người mới tới."
"Ngươi thật sự là Thiên Diện Thần Thâu?"
"Không phải nói Thiên Diện Thần Thâu tới vô ảnh đi vô tung, chưa từng bị ai bắt được hay sao? Trông hắn thế này liệu có phải không?"
"Là Lục Kiến Vi nói chứ không phải ta nói."
Thanh niên dựa vào tường, đuôi ngựa lắc qua lắc lại trước mắt, mùi hương nồng nàn bao trùm lấy mũi hắn.
Hắn ngây ngốc trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Trong thính đường, Trương bá cũng đang tự hỏi tại sao.
"Chưởng quầy, hắn thật sự là Thiên Diện Thần Thâu sao?"
"Có phải hay không còn phải hỏi Ôn công tử." Ánh mắt của Lục Kiến Vi chuyển hướng ra ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-297.html.]
A Nại đúng lúc đẩy xe lăn lại đây.
"Lục chưởng quầy chớ có giễu cợt ta." Ôn Trứ Chi cười nói: "Nếu không phải Lục chưởng quầy nhạy bén, ta cũng không biết vị khách mới tới đã che giấu nội tức."
Lục Kiến Vi: "Thần trộm am hiểu dịch dung, lại có thể thu liễm nội tức, lúc trước làm sao ngươi biết được tin tức hắn muốn ăn cắp đan dược Bạch Ngọc Linh Chi?"
"Tình cờ biết được."
"À."
Ánh mắt hai người chạm nhau, dừng lại trong giây lát, rõ ràng không nói lời nào nhưng Trương bá và A Nại lại cảm thấy không thoải mái.
Tức ngực, khó thở, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Dường như không khí xung quanh đang chiến đấu một cách vô hình, lực lượng không thể nhìn thấy đè ép khiến cho bọn họ không thở nổi.
Ôn Trứ Chi dời ánh mắt đi đầu tiên.
"Ta cho rằng ngươi sẽ bắt khi hắn đang hành động."
Một câu nói chọc thủng bầu không khí giằng co, cuộc chiến vô hình lập tức dừng lại, thính đường khôi phục lại sự yên bình ban đầu.
Lục Kiến Vi mặt không đổi sắc: "Trùng hợp gặp lúc tâm tình không tốt."
Ngay từ lần đầu tiên tên trộm giả dạng thành thanh niên ốm yếu xuất hiện ở y quán đối diện, nàng đã lờ mờ nhận ra. Công pháp Vô Danh có thể cảm ứng được nội tức của hắn, đối phương lại giả vờ ốm yếu hư nhược, cùng một trò như tiểu nhị ở Vân Lai khách điếm.
Vốn dĩ nàng không để tâm, nhưng lời nói thẳng thắn của Ôn Trứ Chi khiến nàng chú ý nhiều vài phần.
Sau khi thần trộm cải trang để hỏi thăm tin tức khách điếm, hắn kéo theo một đại hán đến biểu diễn vở kịch tiếp theo, tất cả đều được nàng đặt vào trong mắt.
Nàng vốn dĩ không muốn vạch trần thần trộm nhanh như vậy, còn định trêu chọc hắn vài ngày, đợi đến khi hắn bắt đầu hành động mới ra tay bắt gọn, khiến hắn không thể chối cãi.
Cũng không biết vì sao tâm tình nàng đột nhiên có chút chán nản bực bội, cũng không muốn đùa giỡn với hắn nữa bèn trực tiếp bắt lấy, tống cổ hắn vào chuồng ngựa.
Ôn Trứ Chi ngẩn người, có vẻ như không ngờ nàng sẽ thẳng thừng bày tỏ cảm xúc không vui như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục chưởng quầy thần bí khó lường, thế nhưng cũng có lúc buồn rầu như người bình thường.
Hắn châm chước mở miệng: "Phong cảnh ở Giang Châu rất đẹp, nếu tâm tình của ngươi không vui, có thể ra khỏi thành đạp thanh, thả lỏng tinh thần."