Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:25
Lượt xem: 35
Thiếu niên lui về sau một bước: “Ngươi đừng nói với ta, ngay cả nguyên nhân bệnh các ngươi cũng không biết đấy nhé.”
“Bệnh của Giang đông gia quá kỳ quái.” Quán chủ không chú ý tới vẻ mặt của hắn, nói tiếp: “Bây giờ ta mới nhớ tới, không phải y thuật của chúng ta bình thường, mà là Giang đông gia bị căn bản không phải bệnh.”
Dược đồng: “Vậy đó là cái gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Là kỳ độc mà chỉ những đại phu trà trộn trong giang hồ mới có cơ hội tiếp xúc.” Quán chủ không quên biện minh cho bản thân “Chúng ta sao có thể so được với khách nhân giang hồ kiến thức uyên thâm chứ?”
Dược đồng khiếp sợ: “Chẳng lẽ cô nương kia là…… nhưng nàng mới có bao lớn?”
“Có ý gì?” Thiếu niên chợt đặt câu hỏi: “Vừa rồi các ngươi nói, y thuật của các ngươi còn không bằng một cô nương?”
Quán chủ hoàn hồn, vẻ mặt luống cuống.
“Ai nha, mỗi người có một sở trường riêng, chuyện của khách nhân giang hồ làm sao chúng ta biết được? Vết thương của sư huynh ngươi chúng ta vẫn có thể trị khỏi, ngươi đừng lo lắng.”
Trên mặt thiếu niên đầy vẻ không tin tưởng: “Không được, ta không chữa bệnh ở y quán các ngươi nữa, nếu các ngươi nói cô nương bên kia có y thuật còn cao hơn các ngươi, thì ta đi tìm nàng luôn cho rồi!”
Hắn nói xong liền chạy vào trong phòng nâng huynh trưởng đang hôn mê dậy, không màng hai người ngăn cản, kiên định đi về phía khách điếm đối diện.
Quán chủ: “……”
Dược đồng: “……”
Hai người nhìn nhau, sao cứ thấy cái cảnh này quen quen ý nhỉ?
Trong khách điếm, Lục Kiến Vi ngồi ngay ngắn dưới tầng trệt, nhìn kỹ đôi phu thê trước mặt.
Hai người có tướng mạo đoan chính, mặt phúc hậu, Giang Vận Xương có trán to, Giang phu nhân thì lại mi thanh mục tú, nhưng bọn họ đều không có nét giống với A Điều.
Thảo nào không nhận ra nhau.
“Tại hạ Giang Vận Xương bái kiến Lục chưởng quầy, đây là phu nhân của ta.” Giang Vận Xương chắp tay thi lễ, nói: “Hôm nay tới cửa quấy rầy là vì để cảm tạ ân cứu mạng của vị cô nương hôm qua.”
Hắn nhìn ra sau, ý bảo gia đinh dâng tạ lễ lên.
Tạ lễ là một cái hộp gỗ không biết bên trong đựng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-290.html.]
“Hôm qua đã đưa tiền khám bệnh rồi, Giang đông gia không cần khách khí.”
“Đã là ân cứu mạng thì chút tiền khám bệnh có tính là gì?” Giang Vận Xương nhìn về phía A Điều, xấu hổ nói: “Hôm qua ta vẫn còn mệt trong người, cô nương lại đi nhanh quá nên chưa kịp cẩn thận thỉnh giáo tính danh cô nương.”
A Điều: “Giang.”
“Chẳng hay là chữ Giang nào?”
“Giống ngươi.”
Giang Vận Xương cười nói: “Vậy thì trùng hợp quá, xem ra Giang đại phu rất có duyên với Giang gia chúng ta.”
Khi hắn nói xong câu này, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ lạ, có chút mất mát, chua xót cứ như ăn phải một quả quýt không ngon.
Giang phu nhân nhìn chằm chằm A Điều, đột nhiên hỏi: “Thứ cho ta đường đột, tên của cô nương là gì?”
“Phu nhân.” Giang Vận Xương lên tiếng nhắc nhở.
Giang phu nhân thu ánh mắt lại, rũ mi nói: “Thứ lỗi, là ta mạo muội rồi.”
“Lục chưởng quầy, hôm nay ta đến đây còn vì một chuyện nữa, mong ngài giúp đỡ.” Dường như Giang Vận Xương có chút khó nói, nhưng không thể không mở miệng: “Hôm qua người trong nhà lỗ mãng, vô ý đụng chạm đến ngài, mong ngài đại nhân đại lương tha thứ cho bọn họ.”
Lục Kiến Vi cười mỉm nói: “Có thể, nhưng không biết Giang đông gia sẽ trả bao nhiêu tiền chuộc đây.”
Lục Kiến Vi nhướng mày, sai bảo Trương bá: “Dẫn bọn họ tới đây.”
“Vâng.”
Trương bá kéo hai người từ trong phòng chất củi tới rồi ném trên mặt đất, sau đó rút vải trong miệng bọn họ ra.
Hai người nhìn thấy Giang Vận Xương thì lập tức khóc la cầu xin.
Giang Vận Xương lắc đầu thở dài, chắp tay thi lễ với Lục Kiến Vi: “Lục chưởng quầy, ngài cho ta một con số đi.”
“Không vội.”
Lục Kiến Vi lấy ra hai viên thuốc, ý bảo Tiết Quan Hà đút cho bọn họ.
“Trước tiên các ngươi nghe hết đã, sau đó quyết định cũng không muộn.”
Thuốc dùng để thẩm vấn sát thủ áo xám tại Đông Lưu Thành chính là viên thuốc này.