Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:16
Lượt xem: 44
Trương bá hời hợt trả lời: ”Võ Lâm Minh gây chuyện, không cần để ý."
Hồng Hạ: ???
Là Võ Lâm Minh mà lão biết sao?!
Lão càng cảm thấy bản thân mình may mắn, đè xuống nỗi chấn kinh trong lòng, cử chỉ càng thêm khiêm tốn lễ độ.
Giang Diệu Tổ đoán trước kết cục của mình, kêu thê lương tuyệt vọng, thanh âm xuyên thấu tường viện, cách nửa con đường cũng có thể nghe được.
Cha ruột của hắn là Giang Vận Thịnh quỳ rạp xuống trước cửa, một lần lại một lần cầu xin tha thứ.
Không ai thông cảm cho bọn hắn, thậm chí còn mừng thầm trong lòng.
“Quán chủ” Dược đồng duỗi đầu nhìn Thanh Long Bang rời đi, trên mặt tràn đầy vui vẻ cùng ngưỡng mộ nói: “Rốt cuộc thì khách điếm đối diện có bối cảnh gì vậy? Ngay cả Hồng bang chủ cũng phải cẩn thận đối đãi."
Quán chủ lười biếng nghiền thuốc: “Đừng để ý người ta có bối cảnh gì, cách xa một chút không thừa. Có gì đáng xem đâu, còn không mau đi làm việc!"
“Dù sao cũng không có khách...” Ánh mắt dược đồng sáng lên: “Công tử muốn mua thuốc sao?"
Một người bước vào tiệm thuốc, vóc người mảnh mai đơn bạc, sắc mặt hơi tái nhợt, bước chân vô lực, nhìn qua có chút yếu đuối.
“Mấy ngày nay thân thể ta không thoải mái, cũng không dám uống thuốc lung tung, nơi này có đại phu hay không?"
Quán chủ vuốt râu đứng dậy, đến bên cạnh bàn khám bệnh.
"Ngồi xuống, ta xem thử cho ngươi."
Thiếu niên theo lời vươn cánh tay để quán chủ tùy ý bắt mạch.
Náo nhiệt ở khách điếm đối diện còn chưa kết thúc, hắn hiếu kì nhìn sang hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
Dược đồng đang lúc cần người nói chuyện phiếm, thao thao bất tuyệt kể lại với hắn.
“Chưởng quầy là một nữ tử?” Vẻ mặt thiếu niên tràn đầy kinh ngạc: “Nàng và rất nhiều nam tử ở cùng một phòng, cái này, cái này không hay đâu!"
“Đều là khách nhân giang hồ, không cần chú ý nhiều như vậy.” Dược đồng nhịn không được giải thích: “Võ công của nàng cao, nam tử bình thường sao có thể tới gần thân thể của nàng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-284.html.]
Nam tử vẫn cau mày như cũ.
“Vị công tử này, thân thể ngươi cũng không có gì đáng ngại.” Quán chủ đúng lúc mở miệng: “Chỉ là ưu tư quá độ, ta phối cho ngươi phương thuốc an thần tĩnh tâm, chịu khó đi lại một chút, đến khi trong lòng thoải mái, thân thể tự nhiên sẽ khoẻ mạnh."
Đáy mắt thiếu niên sinh giận: ”Ngươi có ý gì? Nói ta lòng dạ hẹp hòi? Bệnh này ta không nhận."
Không đợi chủ tớ phản ứng, hắn đã sải bước rời đi.
Dược đồng và quán chủ liếc nhau, đều làm ra vẻ bó tay không biết nói gì.
Như thế này mà còn không gọi là lòng dạ hẹp hòi sao?
Thiếu niên xem bệnh rẽ qua đầu đường đi vào một ngõ sâu, bóng dáng dần dần biến mất. Không bao lâu, một thiếu niên dáng vẻ chật vật, đỡ một đại hán thoi thóp, lảo đảo ra đầu ngõ đi thẳng đến y quán.
“Đại phu! Cứu mạng!"
Dược đồng vội vàng đi qua nâng hộ hắn, trong lòng lại lẩm bẩm.
Ngày xưa không có ai đến khám bệnh, sao hôm nay lại liên tiếp có hai đợt vậy?
…
Lục Kiến Vi ngại ầm ĩ, bảo Tiết Quan Hà bịt miệng Giang Diệu Tổ lại, Giang Vận Thịnh cầu xin tha thứ ngoài viện cũng không thể tránh thoát.
Hai cha con bị trói lại với nhau, nhốt trong phòng củi.
Ngụy Liễu thấy mọi chuyện đã kết thúc bèn mang theo mấy đệ tử cáo từ. Một ngày ồn ào cuối cùng cũng qua đi, Lục Kiến Vi ngồi ở phía sau quầy im lặng thưởng trà. Không lâu sau, hai cha con Hồng gia đích thân đến, kéo theo mấy cái xe chất đầy rương.
“Lục chưởng quầy, khai trương đại cát, đây là tâm ý nho nhỏ của Hồng mỗ, xin ngài vui lòng nhận lấy." Lão chào hỏi rồi cho thủ hạ chuyển mấy cái rương vào trong đình viện, sau đó mở nắp gương ra.
Trong rương bày đầy kỳ trân dị bảo, ngọc bích và tranh chữ cổ chiếm đa số, mỗi rương đều có giá trị không nhỏ.
Tiểu Khách khẽ ước tính: “Hình như ngươi phát tài rồi."
Tim Lục Kiến Vi đập nhanh một nhịp: “Bao nhiêu?"
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tương đương năm trăm ngàn lượng bạc trắng."
“..."
Hô hấp Lục Kiến Vi hơi sững lại.