Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:15
Lượt xem: 40
Thần binh vốn là có thể ngộ nhưng không thể cầu, có người bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được vũ khí vào tay, hai trăm ngàn lượng thật sự không cao lắm.
Phụ tử Hồng gia vui vẻ đồng ý.
Hồng Anh Kiệt vô cùng chờ mong cây thương mới, tất cả hồn phách đều trở về vị trí, lập tức đứng lên, nghiêm mặt cười nói: "Lục chưởng quầy thật sự là người mỹ tâm thiện. ”
Người mỹ tâm thiện Lục chưởng quầy cười cười.
"Giang gia ỷ vào gia thế của các ngươi, khinh thường làm nhục không biết bao nhiêu dân chúng Giang Châu, các ngươi thật sự không biết gì sao?"
Hồng Anh Kiệt vô cùng có tiềm chất làm chân chó, tát mình một cái, không chút xấu hổ nói: "Lục chưởng quầy, lúc đầu ta cũng không muốn quan tâm đến chuyện của hắn, nhưng hắn nhất định phải nói ngài ngày thường đặc biệt, đặc biệt đẹp, đều tại ta mê muội ngu dốt, ngài muốn đánh muốn mắng ta đều nhận, chỉ cần đừng quên thương của ta."
"Đừng giả bộ ngốc.” Lục Kiến Vi thu lại ý cười: “Hồng bang chủ, nếu ta chỉ là một chưởng quầy bình thường của một khách điếm, sợ là đã dữ nhiều lành ít phải không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồng Hạ một cước đạp ngã Hồng Anh Kiệt: “Nghịch tử, xem ngươi đã làm ra bao nhiêu chuyện không đứng đắn gì đi!”
"Ta sai rồi, ta sai rồi, sau này ta không tiếp tục dính dáng đến chuyện của Giang Diệu Tổ nữa!" Hồng Anh Kiệt vội vàng cầu xin tha thứ.
Hồng Hạ cũng nói: "Lục chưởng quầy có chỗ không biết, ngày xưa Thanh Long Bang chúng ta chỉ quản đường thủy, nhưng từ khi hai vị trang chủ qua đời, dân chúng trong Giang Châu Thành không có người che chở, ta đã giao chuyện này cho đứa con bất hiếu, đầu óc hắn ngu ngốc không có kinh nghiệm quản lý việc kinh doanh, người khác thổi phồng vài câu hắn đã quên hết tất cả, ta nói hắn bao nhiêu lần nhưng hắn đều không nghe. Trong bang công việc bề bộn, ta không có ba đầu sáu tay, không cách nào dạy dỗ hắn chu đáo, từ đó mới dẫn đến việc hắn làm người không chính trực, Hồng mỗ thực sự hổ thẹn với phụ lão Giang Châu."
“Dù kẻ cầm đầu là Giang Diệu Tổ, nhưng lệnh lang cũng không tránh được trách nhiệm, Giang Diệu Tổ gây chuyện, các ngươi thay hắn giải quyết tốt hậu quả đi. Nên bồi tội thì bồi tội, nên đền bù thì đền bù."
Hồng Hạ lau lau mồ hôi lạnh: ”Nhất định nhất định. Lục chưởng quầy, thời giờ đã không còn sớm, không bằng Hồng mỗ đi trước để giải quyết chuyện này, tự mình đưa hạ lễ và tiền đặt cọc tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-283.html.]
“Xin cứ tự nhiên.”Lục Kiến Vi dặn dò: “Trương bá, đưa Hồng bang chủ và Hồng thiếu bang chủ ra ngoài."
“Được
Hai cha con nhấc chân rời đi.
“Thiếu bang chủ! Thiếu bang chủ! Mau cứu ta!” Giang Diệu Tổ nghe thấy mấy người họ nói chuyện thì hồn bay phách tán, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Lục chưởng quầy, là do ta mỡ heo che mắt, không nên trêu chọc ngài, ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một lần đi."
Lục Kiến Vi không để ý tới hắn, hỏi Hồng Hạ: ”Có thể làm phiền thủ hạ của ngươi đến Giang trạch một chuyến, mời Giang đông gia và phu nhân tới đây nói chuyện một chút không? ”
“Lục chưởng quầy không biết sao?” Hồng Hạ nói: “Năm ngoái Giang đông gia đột phát bệnh hiểm nghèo, vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, thân thể của Giang phu nhân nhiều năm qua cũng không tốt, mang bệnh không dậy nổi. Chỉ sợ bọn họ không tới đây được."
Lục Kiến Vi khẽ nhướng mày: ”Trùng hợp vậy sao, vị muội muội của ta tinh thông y thuật, có thể đi xem thử."
Hồng Hạ kinh ngạc trong lòng, ánh mắt lướt qua trên mặt A Điều.
Một tiểu cô nương còn trẻ như vậy có thể chữa bệnh được sao ?
Nghe nói đại phu Giang Châu Thành đều đã xem qua, không ai có thể chữa khỏi. Không biết Lục chưởng quầy là muốn...” Lão không nghĩ ra nổi nguyên nhân Lục Kiến Vi cứu chữa cho Giang Vận Xương là gì.
Lục Kiến Vi: ”Không tiện sao?"
“Thuận tiện, đương nhiên thuận tiện!” Hồng Hạ đưa tay: “Cô nương, mời."
A Điều đeo túi thuốc, cùng bọn họ bước ra khỏi sảnh đường.
Khi đi ngang qua tiền viện, ánh mắt của Hồng Hạ quét qua sáu người trong chuồng ngựa, không khỏi hoảng hốt hỏi: ”Trương huynh, xin hỏi bọn hắn là..."